Hoa Hồng Của Vực Sâu

Chương 1



"Do bị ảnh hưởng bởi mùa sinh sản của cây Hắc Đằng, phần lớn tháp tín hiệu trên mặt đất đã bị loài cây này bao phủ, vậy nên tín hiệu liên lạc của căn cứ trong thời gian qua không được ổn định. Quân đội sẽ nhanh chóng tiến hành soát lỗi và bảo trì, dự tính trong vòng nửa tháng sẽ hoàn thành, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi."

"Thời gian gần đây liên tục xảy ra hiện tượng thú triều*, các chuyên gia cho rằng, việc này có liên quan đến sự sinh trưởng mạnh mẽ của Hắc Đằng và sự khuếch tán bất thường của sương mù. Thế nhưng với sự nỗ lực của quân đội, chậm nhất là hai tháng nữa thú triều sẽ kết thúc."

*Thú triều: Theo mình tìm hiểu thì đây là hiện tượng một hoặc nhiều loài thú đồng loạt sinh sản nhanh gây hại. Nhưng có lẽ là trong truyện thì từ này mang nghĩa là hiện tượng một hoặc nhiều loài thú trở nên kích động, hung hãn.

"Theo nghiên cứu, mấy tháng trước đã có dị quái khổng lồ đi qua căn cứ... Mục tiêu săn bắt là xác chết... Chỉ số nguy hiểm là..."

"Két!"

Giọng nữ trầm ấm trong chiếc radio cũ kỹ đột nhiên bị tiếng dòng điện nhiễu loạn làm đứt quãng, cuối cùng chỉ còn lại thanh âm điện tử rì rì không ngừng vang lên.

Trong ga – ra được tiểu đội cải tạo thành căn cứ, bóng đèn tròn nhẵn nhụi treo trên trần nhà phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Cửa cuốn hé mở, tạo thành khoảng không vừa đủ cho một người có thể khom lưng bước vào.

Cô nương đeo kính ngồi trên xe lăn, tay cầm một chiếc ly còn bốc lên hơi ấm.

Người phụ nữ ngồi tựa lưng vào tường nhướn mày nhìn sang cô, nhưng sau đó lại như là không có việc gì, tiếp tục cúi đầu lau ống súng.

Từ trong xe thiết giáp đột nhiên chui ra một cái đầu người, thắt lưng người đàn ông đeo theo vài món dụng cụ chuyên dụng, chân sải bước đi đến bên cạnh radio, xoay người liền đập loạn lên nó, tạo thành tiếng "ầm ầm" ngắt quãng.

"Ông già Hướng, nhẹ tay thôi." Người phụ nữ đang lau súng đầu cũng không ngẩng lên, cất giọng nói.

Người đàn ông cao to quay đầu nhìn sang cô gái đang ngồi trên xe lăn, lớn giọng hỏi: "Nhẫn Đông, chừng nào chúng ta mới mang thứ đồ hỏng này thay mới vậy? Thật không dễ xài mà."

"Tín hiệu của căn cứ không tốt là do tháp tín hiệu, nếu đã lỗi tín hiệu thì đồ mới hay cũ cũng như nhau thôi."

"Đúng thật là tháng ngày địa ngục."

"Thời điểm thật sự xuống địa ngục, là khi mạng cũng chẳng còn." Nhẫn Đông lại nói: "Chú vẫn nên mau chóng sửa xe đi, mọi người cũng chỉ có nó để kiếm cơm đấy."

"Được rồi, tôi nghỉ một chút lập tức đi lắp khung gầm xe đây, lần này đảm bảo vừa nhanh vừa ổn định."

"Lần nào chú cũng nói như vậy..." Nhẫn Đông nhỏ giọng lầm bầm.

Từ xa, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, sau đó, một bóng người thở hổn hển từ ngoài chui vào, ánh mắt hoảng loạn quét một vòng căn phòng, nhìn ba người bên trong.

"Không được rồi... Không ổn..." Người đàn ông thở gấp, nặng nhọc nói.

Người phụ nữ lau súng cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhíu mày nhìn cậu ta.

Ông già Hướng bất giác xoa xoa lòng bàn tay lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhẫn Đông hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tôi, tôi nghe đội phòng thủ thành phố nói, nói... Đội trưởng và đám người khốn khiếp của khu bảy đã đi lên mặt đất rồi."

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Vừa mới tối hôm qua!"

"Ông già Hướng, lắp khung!"

"Tôi làm ngay!"

...

Thành phố này đã từng là nơi nhân loại sinh sống, thế nhưng giờ chỉ còn là một đống phế tích hoang tàn, bị làn sương dày đặc đến vô tận phủ lấy.

Vừa mới trải qua một trận mưa xuân kéo dài mấy ngày liền, cả không khí và mặt đất đều mang theo cảm giác ẩm ướt.

Trong sương mù dày đặc, đèn pha của xe thiết giáp chiếu sáng một đoạn tầm nhìn trước mắt.

Dưới ánh đèn xe, một loại dây leo màu đen xuất hiện xen kẽ trong đống phế tích đổ nát, lướt qua liền có thể nhìn thấy.

Loại dây leo này được gọi là Hắc Đằng, là thực vật từ trong sàn xi mang nảy mầm đến.

Một số thì mọc hướng xuống lòng đất, một số lại leo lên phía chỗ cao, giống như những con rắn uốn lượn, không ngừng quấn lấy cột trụ hoặc tường nhà mà sinh trưởng, cũng không ngừng nở ra những bông hoa mờ ảo.

Các nhà khoa học ở căn cứ đều nhất trí cho rằng, hiện tượng sương mù dày đặc thế này đều là do những cây Hắc Đằng này "nở hoa" mà ra, nhưng may mắn là cây Hắc Đằng không gây công kích cho bất kì sinh vật nào, sương mù mà nó tạo ra cũng không có độc tính.

Hắc Đằng chỉ đơn giản là trầm mặc sinh trưởng trong phế tích bị sương mù bao phủ, bất luận là hoa hay thân cây đều mang theo màu đỏ sậm hoặc sắc tím sậm mà phát sáng, vô tình lại tăng thêm một loại xinh đẹp quỷ dị cho thành phố đã bị tàn phá này.

Ánh sáng bên trong phòng nghỉ của xe thiết giáp vô cùng mờ nhạt.

Sài Duyệt Ninh siết chặt chiếc đồng hồ đeo tay đã rỉ sét, xuyên qua cửa kính hình tròn của chiếc xe, trầm mặc nhìn đến căn nhà cao tầng ở phía ngoài.

Đằng sau cánh cửa ngăn cách, từ khoang nghỉ không ngừng vang lên những tiếng nói cười vui vẻ, chính là đám người bên ngoài đang ồn ào tính toán giá trị của con cự thú* vừa bắt được.

*Cự thú: Loại thú có kích thước lớn hơn nhiều so với bình thường.

Đó là một loài biến dị động vật không có khớp và xương sống. Trước đó, chẳng biết vì sao nó lại rời khỏi khu vực sương mù dày đặc, chạy tới hoạt động ở vùng sương mù nhẹ phụ cận căn cứ mặt đất, khiến cho không ít binh lính của quân đội trọng thương.

Loại cự thú biến dị này thông thường rất có giá trị nghiên cứu, hơn nữa vỏ ngoài của nó vô cùng cứng, khiến cho toàn thân nó đều có thể xem là bảo bối, bất kể là bán cho quân đội hay là bán ở chợ đêm cũng đều thu được một món hời lớn.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà ngoại trừ quân đội của căn cứ, rất nhiều lính đánh thuê và thợ săn tiền thưởng cũng vô cùng hứng thú với nó.

Đoàn lính đánh thuê của La Côn cũng là một trong số đó.

Năm tiếng trước, đám người dù biết rõ nếu tiếp tục thâm nhập sâu hơn sẽ bước vào khu vực nguy hiểm cấp sáu, thế nhưng bọn họ vẫn bị cự thú đắt đỏ câu đến mê hồn lạc phách, đuổi theo nó đến tận khu vực sâu bên trong.

Xe thiết giáp theo sát dấu chân của cự thú, chạy đến một vùng không quá dễ lái ở trong nội thành.

Mọi người nhảy xuống xe, dùng đèn pin dò đường. Không bao lâu sau, đột nhiên lại xuất hiện một trận thú triều khiến bọn họ sợ đến mức tè ra quần.

Vì để thoát thân, bọn họ thậm chí phải bỏ lại những người đồng hành không kịp leo lên xe.

Là một trong số những người bị bỏ lại đó, Sài Duyệt Ninh so với hai người khác bị cự thú nuốt chửng đã may mắn hơn rất nhiều.

Cô dựa vào kinh nghiệm thường xuyên đối mặt với nguy hiểm của mình, thành công sống sót, sau đó lại tìm được một chiếc xe tải cũ kĩ nhưng vẫn còn có thể hoạt động.