Hoa Hồng Của Vực Sâu

Chương 2



Việc cứu được một cô nương như vậy hoàn toàn là ngoài ý muốn đối với Sài Duyệt Ninh.

Theo màn đêm buông xuống, tầm nhìn ở trong vùng sương mù lại càng thêm mơ hồ, chiếc xe tải đã hỏng mất ba phần này cũng không thể lái được quá nhanh, nếu không sẽ bị gió lùa đến không mở nổi mắt. Một trong hai cái đèn pha của xe tải đã bị hỏng, cái còn lại cũng chớp nháy lúc sáng lúc tối.

Theo quy hoạch của căn cứ thì đây là khu vực nguy hiểm cấp sáu, tùy thời đều có thể nhìn thấy rất nhiều cây Hắc Đằng, khiến cho một vùng sương mù dày đặc đều ngập tràn vầng sáng màu đỏ sậm hoặc tím sậm.

Bốn phía không ngừng truyền đến những tiếng gầm gừ dọa người, đó đều là những vị chúa tể mới của mặt đất hiện nay – các loài dị thú sinh ra biến dị do ảnh hưởng của cây Hắc Đằng.

Đã hơn năm mươi năm kể từ khi thảm họa nổ ra, hệ sinh thái hoàn toàn mới của mặt đất phát triển mạnh mẽ, dần dần khuếch tán rồi phá hủy hệ sinh thái cũ.

Hiện tại, dị thú các loại nhiều vô số kể, tất nhiên cũng không thiếu những loài có thân thể nhanh nhẹn đuổi kịp được xe cộ, huống chi là chiếc xe cũ nát mà các cô đang chạy.

Dọc theo đường đi, tinh thần Sài Duyệt Ninh vẫn luôn căng thẳng, tùy thời chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm đang ẩn nấp.

Thế nhưng may mắn là suốt đêm chạy trên đường cũng không gặp phải dị thú chặn đường, thậm chí là thuận lợi đến mức khiến cho cô có chút hoảng hốt.

Trong ấn tượng của cô, cho dù không phải là trong mùa sinh trưởng thì nơi này cũng không an toàn đến như vậy. Bất quá, vô luận là như thế nào thì không gặp trúng thứ gì vẫn là một điều tốt, vì vậy cô cũng liền xem như bản thân may mắn.

Không lâu sau đó, cô gặp lại tiểu đội của đám người La Côn đang lạc trong sương mù dày đặc ở vùng nguy hiểm cấp năm do mất phương hướng. Hơn nữa, sắc mặt của bọn họ đều không quá tốt.

Trong sương đêm mờ mịt, ánh đèn pha của xe tải giống như một ngọn hải đăng chỉ đường từ xa chạy đến, phảng phất cho người ta nhìn thấy khoảnh khắc trùng phùng.

Đám người đi cùng La Côn đều là lính đánh thuê thông thường, ngày ngày "lắc lư" ở những khu vực nguy hiểm cấp thấp, cũng chưa từng có kinh nghiệm tiến vào sâu trong vùng sương mù như vậy. Trước kia bọn họ bỏ rơi Sài Duyệt Ninh chạy trốn quyết đoán, thế mà cuối cùng lại lạc đường. Hiện tại, sau khi phát hiện Sài Duyệt Ninh còn sống, bọn họ lập tức làm như không có việc gì, nịnh nọt chạy tới lấy lòng cô.

Vốn là đã bị bỏ lại một lần, Sài Duyệt Ninh hoàn toàn không hề muốn có bất kì quan hệ hợp tác nào với bọn họ nữa, thế nhưng lại lo lắng đây là khu vực nguy hiểm cấp cao, trang bị trên xe đối phương cũng đầy đủ hơn mình nhiều, vì vậy dù rằng trước đó không hòa thuận thì cuối cùng cô cũng chỉ có thể tiếp tục đè nén cơn giận dữ trong lòng.

Cô nói với La Côn: "Con quái vật to xác kia đã chết rồi, tôi có thể dẫn anh đi tìm, thế nhưng đồ vật kia, anh phải đưa cho tôi."

La Côn không chút nghĩ ngợi, cười nói: "Cô cứ yên tâm, chờ đến khi tôi có thể an toàn trở về, lập tức sẽ đưa đồ cho cô."

Dưới ánh đèn của xe thiết giáp, Sài Duyệt Ninh trầm mặc nhìn La Cô một lúc lâu, cuối cùng khóe miệng nhếch lên, tạo thành một vệt cười khinh bỉ.

"La Côn, ở trong nội thành anh có thể làm cường hào ác bá cũng không có nghĩa là đến khu vực sương mù này cũng có thể, sau khi vào đến khu nguy hiểm cấp ba, mọi chuyện đều do tôi quyết định mới phải." Cô lại nói, "Đừng quên, bây giờ đang là kỳ sinh trưởng, dị thú sẽ cực kì dễ kích động, nếu như tôi không giúp anh, anh cũng chưa chắc có thể sống sót mà trở về. Hoặc là bây giờ anh đưa món đồ kia cho tôi, tôi dẫn anh đi tìm cự thú, hoặc là chúng ta từ biệt tại đây, tôi chạy chiếc xe rách nát này về căn cứ, anh muốn theo tôi cũng không cản, thế nhưng anh bỏ được con cự thú kia sao. Chậc, đến lúc đó anh cũng chỉ có thể tự mình cực khổ quay lại tìm mà thôi."

"Sài Duyệt Ninh, cô không muốn thứ kia nữa sao?"

"Thế thì đành xem như tôi và món đồ chơi nhỏ ấy có duyên không có phận vậy, nhưng cũng không nói trước được gì, biết đâu ngày nào đó duyên phận lại đến, tôi đi chung quanh đây vô tình nhặt được thi thể của anh, sẵn tiện có thể mang đồ cầm về."

"Cô..." La Côn nhất thời nghẹn họng, sát ý trong mắt chợt lóe lên.

Ở căn cứ khu bảy, dù mỗi ngày vẫn thường dùng gương mặt cười cười nói nói giao tiếp với mọi người, thế nhưng anh ta vốn dĩ vẫn là một tên côn đồ, trên lưng đã cõng không biết bao nhiêu mạng người.

Có điều, anh ta hiển nhiên cũng biết rằng, bản thân không thể lấy cứng đối cứng với cô.

Trong một khắc đó, Sài Duyệt Ninh nửa bước cũng không lùi, tay cô lướt xuống chạm vào khẩu súng bên hông, lẳng lặng nhìn người trước mắt, kiên nghị phun ra một chữ: "Mời!"

Hai tay La Côn siết chặt thành nắm đấm, nghiến chặt hàm răng tạo ra thanh âm "khanh khách".

Có điều, rất nhanh sau đó anh ta cũng liền lấy lại tỉnh táo, lập tức đổi thành bộ mặt hiền lành, lựa chọn cùng hợp tác với Sài Duyệt Ninh.

Dù sao trước đó cũng đã mất đi mấy tên thủ hạ, lúc này chỉ có mang về con cự thú kia mới có thể giúp anh ta không phí công tốn sức một ngày qua.

Lại nói, Sài Duyệt Ninh cảm thấy vận khí trong lần ra ngoài này của mình thật sự không tệ. Vào thời gian đặc thù như mùa sinh trưởng, lại ở một khu vực có nguy cơ cao, nhưng trừ lần đầu tiên bị đàn thú tập kích thì cũng chưa từng gặp phải chuyện gì quá khó giải quyết.

Giờ khắc này, trong kho chứa phía sau xe thiết giáp chứa đầy thi thể đã bị chặt thành nhiều mảnh của cự thú.

Bên trong xe lúc này thật sự không còn chứa thêm được nữa, vậy nên phần còn lại liền bỏ vào bao tải dày nặng để che giấu khí tức, sau đó được buộc lên nóc xe.

Xe thiết giáp rõ ràng đã quá tải, tên lính đánh thuê ngồi trên ghế lái cũng không dám lái quá nhanh.

Trời đã tối, thế nhưng chiếc xe vẫn chưa thể ra khỏi khu vực mức độ nguy hiểm cao.

Nếu muốn mang được đồ đã lấy trở về, hiện tại Sài Duyệt Ninh chỉ có thể hi vọng vận may sẽ chiếu cố mình, để cho cô theo chiếc xe thiết giáp này an ổn trở về căn cứ.

Nhân tiện đó cũng có thể đưa em gái đã bị dọa đến mức không nói nên lời trở về nhà.

Sài Duyệt Ninh nghĩ nghĩ rồi lại hướng về phía thiếu nữ đang cuộn mình trong góc mà mỉm cười, nụ cười có chút ngượng ngùng nhưng lại không hề thất lễ.

Cô bé kia cũng không cười đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn cô, vết thương đã băng bó xong nhưng vẫn còn đang chảy máu, vậy mà nàng vẫn giữ vẻ yên tĩnh mà trầm mặc, đôi mắt xinh đẹp của nàng dường như đang đánh giá một thứ gì đó, là kiểu đánh giá đơn thuần không mang theo chút toan tính.

Loại ánh mắt này làm cho Sài Duyệt Ninh cảm giác thập phần vi diệu, nếu muốn hình dung thì đại khái là giống với ánh mắt của một đứa trẻ đang tò mò nghiên cứu một thứ gì đó mới mẻ, không hề khiến người ta có cảm giác nguy hiểm, bất an.

Không gian trong khoang nghỉ cũng không lớn, thứ ấm áp duy nhất chính là ánh đèn sáng mờ mờ treo trên đầu hai người.

Ở một mình với cô bé lâu như vậy khiến cho Sài Duyệt Ninh ít nhiều cảm thấy không quá tự nhiên.

Cuối cùng, cô đem chiếc đồng hồ rỉ sét trong tay nhét lại vào trong túi xách nhỏ tùy thân, hai tay chống gối đứng dậy, dáng vẻ trông có phần tùy ý nhưng thật ra lại vô cùng ngượng ngùng mà duỗi hai tay, cuối cùng chỉ chỉ vào cửa phòng nghỉ.

"Tôi đi ra ngoài hít thở không khí một chút."