Vừa Thấy Em Liền Cười

Chương 1



31/12/2022

Mưa dầm ba tháng liền, sương mù ngập tràn mênh mông.

Ngu Niệm kéo khóa áo khoác lên, hà hơi vào đôi tay lạnh lẽo, sau đó cúi đầu mà đi. Tiết học cuối hôm nay thầy giáo dạy quá giờ, lúc tan học thì trường đã vắng vẻ.

Nửa tiếng trước Ngu Chuẩn gọi điện thoại đến, nói rằng hôm nay không có thời gian tới đón cô. Ngu Niệm tự đi xe buýt số 826, đến phố Huy Lộ mới xuống xe.

Cơn mưa mùa hạ vừa dứt, trên mặt đất còn đọng nước, cô đẩy cửa tiệm đi vào, thấy Hà Hội Liên bận việc trong phòng bếp. Trong tiệm có mấy vị khách đang ngồi đợi. Hà Hội Liên bưng đồ qua cho khách, nhìn thấy cô, tay xoa vào tạp dề: "Có đói bụng không, mẹ làm cho bát mì bò."

Ngu Niệm lắc đầu: "Con không đói." Cô đặt cặp sách sang một bên, đi thu dọn bàn của vị khách mới ăn xong. Hà Hội Liên mở quán mì, thường ngày chỉ có một mình bà. Lo rằng mẹ quá nhiều việc, nên sau khi đi học về, Ngu Niệm thường tới chỗ này phụ giúp.

Không nói một câu nào, yên tĩnh tiến tới chiếc bàn.

Điện thoại trong tiệm đột nhiên vang lên, Ngu Niệm đi qua nghe điện thoại: "Xin chào, đây là quán mì ạ."

Bên kia im lặng trong chớp mắt, sau đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Thanh âm của thiếu niên có chút lười nhác, tựa như không bị quấy nhiễu bởi âm thanh: "Có cơm chiên trứng không?"

Ngu Niệm nắm chặt điện thoại: "Xin thứ lỗi, không có." Cậu cười khẽ một tiếng: "Vậy cho tôi một món gì cũng được, địa chỉ ở ngõ nhỏ phố Tây Lâm."

Ngu Niệm ghi lại địa chỉ rồi nói cảm ơn. Tiếng của thiếu niên bên kia lại vang lên, trầm thấp khàn khàn mang theo ý cười, giống như có một chiếc lông vũ phất nhẹ qua tai cô. "Làm phiền cô mang tới đây." Sau đó là tiếng tút tút dập máy.

Phố Tây Lâm hỗn loạn, thường ngày hay có ẩu đả, vì vậy nơi đó càng được cảnh sát để ý nhiều hơn. Ngu Niệm cầm tờ giấy viết địa chỉ, nhìn qua Hà Hội Liên đang bận rộn trong phòng bếp, nhẹ nhàng rũ mi. Cô đi qua nói: "Một bát mì bò, giao đi ạ."

Phát quảng cáo là việc của Ngu Chuẩn, trên đó viết tên cửa hàng và số điện thoại, chắc chắn do ngại phiền toái, nên anh đã đi phát thẳng một đường. Cũng không biết tại sao quảng cáo lại tới tận phố Tây Lâm.

Mì được đựng trong một chiếc hộp, cho vào túi nilon, Hà Hội Liên đưa cho cô, lại đưa thêm chút tiền lẻ: "Giao xong về nhà luôn nhé, mẹ ở đây không vội lắm, con về nghỉ ngơi sớm một chút, biết không?". Ngu Niệm cầm tiền: "Cảm ơn mẹ." Sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Phố Tây Lâm thường ngày không có ai muốn ở, ngay bên cạnh có công trường thi công nhưng đã bỏ từ lâu, nghe nói nhà đầu tư chạy trốn do làm không nổi. Ngõ nhỏ hợp với nhau, các tầng phía trên người đến người đi thưa thớt, ngẩng đầu là thấy dây điện quấn lung tung.

Ánh mặt trời không chiếu tới đây, nên mặt đất lúc nào cũng ẩm ướt, có lúc còn thấy cả mấy con chuột to như bắp chân. Cô lại liếc địa chỉ trên giấy, đi vào trong ngõ sâu, tầm nhìn cũng giảm đi.

Bây giờ cũng đã muộn, sắc trời dần dần trầm xuống, có thể là do thời tiết mà hôm nay trời tối nhanh hơn. Đèn đường ánh lên sắc cam ấm áp. Ngu Niệm đối chiếu lại nhiều lần nơi đang đứng với địa chỉ đã ghi, khi thấy đã đến đúng chỗ mới dừng lại.

Dưới đèn đường, hình bóng thiếu niên có chút mơ hồ, áo khoác màu đen không kéo khóa, lộ ra chiếc T-shirt màu trắng bên trong. Cúi đầu châm thuốc lá, ánh đèn đường chiếu đến bị ngăn lại, người đó lại giống như bóng ma. Cậu hút một phát, ngửa đầu nhả khói ra. Cổ họng bị kéo giãn, thậm chí Ngu Niệm chỉ thấy cậu nuốt khói thuốc, hầu kết di chuyển theo nhịp độ.