Đứa Trẻ Hư

Chương 23: Tự dìm tình địch


trướctiếp

Nguyễn Tri Mộ vốn định giữ lời hẹn, sáng sớm dậy làm bánh trứng giăm bông.

Nhưng tối hôm trước bị dày vò quá mệt mỏi lại ngủ muộn, sáng hôm sau còn dậy muộn hơn bình thường 20 phút.

Vội vàng xuống giường, phát hiện Nghiêm Việt đã ngồi vào bàn ăn sáng.

Nguyễn Tri Mộ: "Đồ ăn sáng ở đâu ra đấy?"

Anh nhớ rõ trong tủ lạnh không còn đồ dự trữ.

Nghiêm Việt: "Vừa nãy chạy bộ, tiện mua trên đường."

Nguyễn Tri Mộ mở túi bóng ra xem, toàn bánh bao với há cảo. Tuần này bọn họ ăn bánh bao đến buồn nôn luôn rồi.

Nguyễn Tri Mộ: "Tôi đặt báo thức rồi, sao cậu không gọi tôi dậy?... Hay là tôi làm bánh trứng để cậu mang đi học nhé?"

Nghiêm Việt lấy giấy lau miệng: "Không cần, tôi ăn xong rồi."

Nguyễn Tri Mộ ngẫm nghĩ: "Vậy tôi rửa mấy quả táo cho cậu cầm đi, vừa hay tối qua còn thừa."

Anh đi vào phòng bếp, Nghiêm Việt kéo anh lại: "... Không cần."

Nguyễn Tri Mộ: "?"

Mắt Nghiêm Việt không nhìn anh mà nhìn chiếc bàn: "Ban ngày bận lắm, không có thời gian ăn hoa quả đâu... không phải rửa."

Nguyễn Tri Mộ nhìn hắn đăm đăm một lúc.

Ánh mắt anh quét phòng bếp một lượt, nhìn tứ phía, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ nào sai sai.

Ban ngày ban mặt, vậy mà rèm bếp lại được kéo xuống.

Trong trạng thái bình thường, Nguyễn Tri Mộ lười quản việc rèm bếp, đa phần cũng chỉ có anh trong bếp, nhiều nắng ít nắng cũng không thành vấn đề.

Vậy rèm bếp này, là Nghiêm Việt cố ý kéo xuống.

Bên ngoài có thứ gì, Nghiêm Việt không muốn để anh nhìn thấy.

Nguyễn Tri Mộ sải bước đến cửa sổ, dứt khoát kéo rèm lên, nhìn xuống dưới...

Giữa bãi cỏ của tiểu khu, Triển Tử Hàng đỡ trán, ngồi bên bàn gỗ, bên cạnh là chiếc vali xanh lá cỡ lớn.

Bên phải của anh ta có cả chục mẩu thuốc lá vương vãi tứ tung.

Cách rất xa nhưng vẫn có thể thấy dáng vẻ mệt mỏi, chán chường hiện lên khuôn mặt của Triển Tử Hàng.

Xem ra, đã ngồi chầu một đêm dưới tầng.

Nguyễn Tri Mộ sững người.

Nghiêm Việt bước đến, kéo rèm xuống: "Có gì hay để xem đâu. Tôi sợ nắng chiếu chói mắt nên mới kéo xuống."

Nguyễn Tri Mộ trầm mặc chốc lát: "Cậu đi học đi."

Nghiêm Việt: "Anh đợi tí nữa gặp gã hả?"

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Anh nghiêm mặt: "Bớt lo chuyện bao đồng đi. Mấy giờ rồi, mau đi đi, đừng đến muộn."

Sợ Nghiêm Việt lề mề, anh cầm chìa khoá cùng hắn ra ngoài.

Xuống dưới tầng, khó tránh oan gia ngõ hẹp.

Triển Tử Hàng vốn đang nhìn mặt đất, nghe thấy tiếng cửa sắt va đập, mặt mệt mỏi ngẩng đầu.

Khoảnh khắc nhìn thấy Nguyễn Tri Mộ, ánh mắt sáng bừng.

"Nguyễn... Mộ Mộ."

Theo sau anh là Nghiêm Việt, ánh mắt ghét bỏ rõ ràng không che giấu.

Nguyễn Tri Mộ day trán: "Anh về đi."

Triển Tử Hàng tiến lên một bước: "Em không nghe anh giải thích, anh không về."

Nguyễn Tri Mộ: "Tối qua không phải anh đã nói rồi sao, "không ngoại tình", "Chân Linh có bạn trai", tôi nghe hết rồi, anh có thể về."

Triển Tử Hàng ngây người: "Vậy sao em không tha thứ cho anh?"

Nguyễn Tri Mộ không trả lời ngay lập tức, mà hỏi Nghiêm Việt: "Sao cậu còn chưa đi học hả?"

Triển Tử Hàng cũng nói móc: "Nhóc con chen vào chuyện người lớn làm gì, vấn đề tình cảm giữa bọn tôi, liên quan gì đến cậu."

Nghiêm Việt lạnh lùng nhìn hắn.

Một bước ba lần quay đầu, không tình không nguyện đi học.

Đợi Nghiêm Việt đi khuất khỏi tầm mắt, Nguyễn Tri Mộ quay đầu, nói: "Tối qua anh giải thích nhiều như vậy, chỉ duy nhất không dám giải thích cốc nước cam, vì sao?"

Triển Tử Hàng giả ngốc: "Nước cam gì cơ?"

Nguyễn Tri Mộ cười một tiếng: "Bởi vì căn bản không có cách nào giải thích, đúng không."

Anh chỉ cảm thấy chạnh lòng.

Đến tận giờ Triển Tử Hàng vẫn coi anh là đồ ngốc.


trướctiếp