Đứa Trẻ Hư

Chương 22: Thợ săn, cạm bẫy và con mồi


trướctiếp

Triển Tử Hàng nhìn cảnh tượng trước mắt, như thể bị giẫm vào đuôi mèo, lập tức nhào đến đánh Nghiêm Việt.

Nguyễn Tri Mộ đứng chắn trước mặt Nghiêm Việt, bình tĩnh nói: "Tôi nói rồi, tôi không muốn gặp anh."

Triển Tử Hàng nhìn anh chăm chăm: "Mộ Mộ..."

Anh ta có ý đồ kéo tay anh.

Nguyễn Tri Mộ rụt tay vào ống tay áo, trốn tránh.

Triển Tử Hàng: "Em đang giận anh vì mấy nay anh không gửi tin nhắn cho em có đúng không? Lúc trước gọi cho em bao nhiêu cuộc, em đều không bắt máy, còn chặn anh. Khó khăn lắm mới thêm lại Wechat, anh sợ em giận lại chặn anh nên không dám liên lạc với em."

"Anh nghĩ, gặp mặt rồi giải thích sẽ tiện hơn..."

Nguyễn Tri Mộ thấy phiền, ngắt lời anh ta: "Chân Linh thì sao, không về cùng anh à?"

Triển Tử Hàng cười khổ: "Lần này anh về là để kể cho em chuyện này. Chân Linh vốn có bạn trai rồi, sao anh có thể có quan hệ mờ ám với cô ấy được, không tin thì em hỏi cô ấy đi."

Nguyễn Tri Mộ hơi sững người.

Triển Tử Hàng nhìn thẳng anh, cắn môi, mắt dần đỏ lên.

Ánh mắt của Nghiêm Việt quét qua lại hai người, đột nhiên cất tiếng: "Tôi đói rồi."

Nguyễn Tri Mộ hoàn hồn: "... Vậy, vào nhà thôi."

Triển Tử Hàng hạ giọng: "Cả đêm anh không ngủ vội trở về, giờ người lạnh lắm, anh, anh có thể vào trong ngồi không..."

Lại một lần nữa anh ta duỗi tay, ý đồ kéo tay anh.

Ngón tay còn chưa chạm đến, Nghiêm Việt đã khoác vai Nguyễn Tri Mộ vào nhà.

Rầm!

Cửa lớn đóng sầm lại.

Triển Tử Hàng suýt bị cửa đập vào mũi: "..."

——

Nghiêm Việt nhìn ra ngoài qua mắt mèo: "Gã chưa đi."

Triển Tử Hàng sờ chóp mũi, không rời đi mà cố chấp đứng ngoài cửa với chiếc vali màu xanh lá to đùng.

Nguyễn Tri Mộ: "Anh ta thích đợi thì đợi, không cần quan tâm."

Hai người ngồi vào bàn, trầm mặc ăn bữa tối Giáng Sinh.

Vốn là một buổi tối ấm áp, tốt lành nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Triển Tử Hàng đã phá hỏng sự bình yên này.

Nguyễn Tri Mộ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Việt.

Nghiêm Việt đang cúi đầu uống bột củ sen, không có gì khác thường.

Nguyễn Tri Mộ sờ mũi, hơi ngượng ngùng.

Dạo này anh và Nghiêm Việt thân nhau hơn, nhưng anh chưa bao giờ kể cho hắn nghe chuyện liên quan đến Triển Tử Hàng.

Suy cho cùng, chuyện ngoại tình cũng rất khó mở lời. Người trong cuộc còn chưa tra rõ thì cũng chẳng có gì đáng kể với đứa trẻ vị thành niên.

Trước hôm nay, Nghiêm Việt có lẽ luôn cho rằng anh và Triển Tử Hàng chỉ là quan hệ bạn bè.

Thái độ vừa nãy của Triển Tử Hàng lại thể hiện rõ quan hệ của bọn họ.

Anh muốn giấu cũng giấu không nổi.

Nguyễn Tri Mộ bỏ thìa xuống: "Tôi..."

Nghiêm Việt ngẩng đầu: "Ừ?"

Nguyễn Tri Mộ thở dài: "Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Nghiêm Việt: "Tôi không có gì muốn hỏi cả. Nếu anh muốn nói thì nói luôn đi."

Nguyễn Tri Mộ hơi bất ngờ: "Chuyện liên quan đến Triển Tử Hàng, cậu không tò mò à?"

Nghiêm Việt bình tĩnh đáp: "Anh muốn kể cho tôi, tự nhiên sẽ kể; nếu không muốn nói, tôi hỏi cũng vô ích."

Hắn giữ quả táo bằng ngón tay thon dài của mình, gọt vỏ hai ba lần, cắt thành lát mỏng, đưa cho Nguyễn Tri Mộ.

Nguyễn Tri Mộ cảm khái: "Giờ cậu trưởng thành hơn lúc mới đến nhiều."

Nghiêm Việt: "Anh nói lái bảo tôi già rồi chứ gì?"

Nguyễn Tri Mộ: "Cậu mới mấy tuổi mà bắt đầu sợ già hả, bớt làm màu đi."

Nguyễn Tri Mộ ngại làm bẩn tay, cúi đầu cắn một miếng, vị ngọt của táo bùng lên, lan toả trong miệng.

Lúc cắn táo, đôi môi không cẩn thận sượt qua ngón tay Nghiêm Việt.

Trong đầu Nguyễn Tri Mộ toàn chuyện của Triển Tử Hàng nên không chú ý đến.

Nghiêm Việt cảm nhận được sự tiếp xúc ấm áp trên đầu ngón tay, hắn vô thức chững lại rồi mới thu tay.

Nguyễn Tri Mộ vốn không định kể cho Nghiêm Việt quá nhiều chuyện liên quan đến Triển Tử Hàng nhưng nói nữa nói mãi lại phanh không kịp.

Có lẽ vì hắn cũng thích con trai nên Nghiêm Việt không tỏ thái độ nhiều về việc anh là gay.

Nguyễn Tri Mộ kể chuyện của anh và Triển Tử Hàng cho Nghiêm Việt nghe. Nghiêm Việt cũng không tuỳ tiện đánh giá mà yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi một vài tình tiết.

Có lẽ Nguyễn Tri Mộ nhịn đã quá lâu, tự dưng gặp được một người thích hợp để tâm sự, mong muốn được bày tỏ chợt nảy ra.

Nhất thời không chú ý nên càng nói càng nhiều.

Lúc phản ứng lại, thì chuyện đã được kể sạch sành sanh.

——

Nguyễn Tri Mộ kể xong mới hơi hối hận: "Nhiệm vụ chủ yếu của cậu là chăm chỉ học hành. Hôm nay tôi thuận miệng kể thôi, cậu cũng tiện tai mà nghe, không phải để trong lòng."

Nghiêm Việt: "Thuốc đã hít vào phổi*, không quên được, tôi vào quan tài cũng mang theo."

* Thuốc đã hít vào phổi (tạm dịch) 刻烟吸肺 là ngôn ngữ mạng ý chỉ ghi nhớ một điều gì đó.

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Nguyễn Tri Mộ giơ ngón giữa với hắn.

Đột nhiên nhớ đến chuyện khẩn cấp: "Đúng rồi, nhất định cậu đừng nói với chú cậu nhé. Nếu không tôi sợ thầy sẽ cắt đứt tình thầy trò mất. Người thế hệ thầy vẫn rất bảo thủ."

Nghiêm Việt: "Anh chỉ lo về mối quan hệ với Nghiêm Minh Hoa à?"

Nguyễn Tri Mộ: "Ô, chả thế thì sao."

Nghiêm Việt: "Nếu Nghiêm Minh Hoa biết anh là đồng tính, chắc chắn sẽ đón tôi về."

Nguyễn Tri Mộ ngẫm nghĩ, đường hoàng nói: "Cậu đi rồi, cũng rất tốt mà, tôi đỡ một cục phiền phức. Mỗi tối đều có thể ngủ ngon, sáng có thể ngủ nướng, không cần dậy lúc 6 giờ để làm đồ ăn sáng nữa."

Nghiêm Việt xị mặt: "..."

"Có thế mà đã giận rồi." Nguyễn Tri Mộ véo má hắn: "Vừa mới bảo cậu trưởng thành, không biết đùa à? Sao nào, ở chỗ tôi đến nghiện, không muốn về nữa hả?"

Nghiêm Việt trông gầy gầy cao ráo, vậy mà má lại khá nhiều thịt, trông giống một con chuột lang nước đang giận dỗi phồng má.

* con chuột lang nước đây

dua-tre-hu-22-0

Nghiêm Việt lạnh lùng hừ một tiếng: "Ai thích ở chỗ anh chứ, đúng là tự dát vàng lên mặt."


trướctiếp