[Vô Hạn Lưu] Cất Giữ Nỗi Sợ

Chương 5: Biệt thự cổ cũ kỹ (5)


trướctiếp

Đầu óc Lâm Văn vốn hơi thiêm thiếp lập tức tỉnh táo, cô nằm trong chăn không dám cử động một tẹo nào, thậm chí hít thở cũng nhẹ nhàng lại.

Là cô nghe nhầm sao?

Hay thật sự có cái gì đó đang kéo trên sàn?

Bên trong biệt thự tối om, một mạch yên tĩnh, Lâm Văn nín thở một lúc, không nghe thấy tiếng kéo ấy nữa.

Cô vừa định thở phào một cái nhẹ nhõm, bỗng nhận ra…

Yên tĩnh?

Sao có thể yên tĩnh như vậy được?

Dù Giang Lưu không có trở người nữa, thì tiếng ngáy của Lý Hưng Sinh đâu? Tiếng thở của Triệu Cảnh Thước đâu rồi?

Soạt soạt…

Soạt soạt… Soạt soạt…

Cái tiếng kéo đó lại tới nữa, tới nữa rồi!

Hơn nữa không phải ảo giác của cô, cái tiếng đó rõ ràng càng ngày càng gần.

Cảm tưởng như có người nào đó đang bò sát cơ thể mình trên mặt đất vậy.

Kéo… Cơ thể… Bò?

Lâm Văn không thể nào không nhớ tới cái xác không đầu của Trịnh Quỳnh Phương, cũng không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, cô không dám nhúc nhích, tứ chi cũng đã cứng đơ.

Cái tiếng bò lết đó vẫn đang vang lên, cái tiếng đó cũng không phải đi thẳng đến gần bọn họ, ngược lại, ngược lại như đang bò loanh quanh khắp nơi trong phòng khách.

Đang tìm cái gì?

Nó đang tìm cái gì sao?

Lâm Văn hoảng sợ nhiều hơn.

Cô muốn kêu Triệu Cảnh Thước, muốn kêu Thường Hạo Tồn, lẫn Tạ Kim Tịch, nhưng cô lại không dám cử động cũng không dám phát ra tiếng động, rất sợ rằng thoáng tiếng động cô lộ ra làm tiếng bò lết đó phát hiện vị trí của cô.

Làm sao đây? Rốt cuộc phải làm sao đây?

Bất chợt, Lý Hưng Sinh nằm dưới sàn ngáy khò khè một tiếng thật to, rồi trở mình.

Sau đó, trong biệt thự tối om trở lại yên tĩnh, cái tiếng bò lết kia cũng biến mất.

Lâm Văn cứng ngắc nằm trong chăn ngột ngạt lắng nghe một lúc lâu, lâu đến mức ý thức cô cũng tự hốt hoảng.

Hình như cái tiếng đó biến mất thật rồi, trong không gian yên tĩnh, cô bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, 7 giờ sáng.

Tạ Kim Tịch bị tiếng chuông ồn ào đánh thức, tiếng chuông cũng đánh thức những người khác.

Sau khi tỉnh lại anh cảm thấy toàn thân mệt mỏi, trong đầu rối bời, giống như đã nằm mơ rất nhiều và suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng khi tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ được. Cảm giác người mệt mỏi còn nghiêm trọng hơn lúc trước chưa ngủ, đầu cũng thấy đau nhức âm ỷ.

Sau khi tỉnh dậy tim còn đập rất nhanh, Tạ Kim Tịch ngồi dậy để người hồi phục một lúc, duỗi hai chân tự co quắp đến cứng ngắc ra.

Đám người nằm dưới sàn cũng lần lượt ngồi dậy, chỉ có Lâm Văn là không có tiếng động.

Tạ Kim Tịch nhẹ nhàng gọi cô vài tiếng, cô nằm trong chăn vẫn không có phản ứng.

“Này?” Lý Hưng Sinh xoa huyệt thái dương, nói ngập ngừng: “Có lẽ nào…”

Triệu Cảnh Thước đi tới, đẩy nhẹ Lâm Văn một cái, lớn tiếng gọi: “Lâm Văn!”

“Hả!” Lâm Văn đột ngột ngồi dậy, nhìn Tạ Kim Tịch, rồi lại nhìn Triệu Cảnh Thước, sau đó nghiêng đầu nhìn bầu trời đã sáng bên ngoài cửa sổ.

Tạ Kim Tịch thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, trên mặt không có tí sắc, không khỏi nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”

“Trên sàn, tiếng bò.” Lâm Văn thốt ra từng từ từng từ, “Có vật, bò, trên sàn.”

“Soạt soạt, Soạt soạt, cứ vang lên suốt.” Lâm Văn đã sắp khóc đến nơi.

Tạ Kim Tịch nhớ lại một chút, tối hôm qua anh không có nghe thấy tiếng gì cả. Dù ngủ không ngon, không sâu, nhưng thực sự không nghe thấy tiếng gì.


trướctiếp