[Vô Hạn Lưu] Cất Giữ Nỗi Sợ

Chương 4: Biệt thự cổ cũ kỹ (4)


trướctiếp

Tạ Kim Tịch và Triệu Cảnh Thước đã tìm thấy bộ sạc và bài poker ở phòng sách đang cùng đi về phòng khách, bỗng nghe thấy tiếng hét dữ dội này, hai người nhìn nhau cùng cất bước chạy về phía phòng vệ sinh.

Lúc vội vã chạy đến, bọn họ thấy Lâm Văn mặt tái mét ngã oặt dưới chậu rửa tay và đang đối diện cảnh tượng đẫm máu trước mặt.

Thấy đầu người treo trên vòi sen và thi thể không đầu trong bồn tắm, Tạ Kim Tịch vô thức dời mắt.

“Lâm Văn.” Tạ Kim Tịch gọi tên cô một tiếng.

Lúc này Lâm Văn mới phản ứng lại nhìn về phía bọn họ, tay run rẩy chỉ vào vòi sen trước mặt, trong cổ họng tuôn ra vài tiếng nức nở thê lương.

Tạ Kim Tịch không dám nhìn về phía trước nữa, bản năng tự bảo vệ bản thân của anh đang né tránh hình ảnh có thể làm tổn thương đến anh.

Mùi máu tanh nồng nặc theo không khí bay vào khí quản, khiến anh có chút buồn nôn.

Theo sát phía sau, Thường Hạo Tồn, Lý Hưng Sinh và Giang Lưu cũng nghe tiếng chạy tới, cảnh đẫm máu đập vào mắt khiến sắc mặt họ rất khó coi, Giang Lưu ngã nhoài lên trên tường ở bên ngoài nôn khan vài tiếng.

So với họ thì Triệu Cảnh Thước bình tĩnh hơn nhiều, ánh mắt của anh ta dừng lại trên vết đứt phẳng lì ở cổ của xác Trịnh Quỳnh Phương, quyết định thật nhanh nói: “Tạ Kim Tịch, mang Lâm Văn ra khỏi phòng vệ sinh, Thường Hạo Tồn với Lý Hưng Sinh, mau khiêng ghế tựa, tủ mấy thứ đại loại tới đây, chúng ta niêm phong cái phòng này lại.“

Nhận được chỉ thị, Tạ Kim Tịch tận lực tránh cảnh máu me ở khu tắm vòi sen, ngồi xổm xuống nửa dìu nửa nhấc Lâm Văn lên, mang cô nàng đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Thường Hạo Tồn và Lý Hưng Sinh đi vào căn phòng lân cận khiêng một cái tủ đầu giường ra, đặt ở cửa phòng vệ sinh đã được đóng lại sau khi Triệu Cảnh Thước đi ra.

Đến khi mọi người quay trở lại phòng khách, Lâm Văn ngồi co ro trên sô pha, ôm hai đầu gối liên tục run rẩy.

“Không sao, đã không sao rồi.” Tạ Kim Tịch ngồi bên cạnh bất lực trấn an cô.

Triệu Cảnh Thước không nhịn được lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi áo, rút ra một điếu, đặt trước mũi ngửi, chứ không có đốt.

“Lúc tụi tôi đi thăm dò căn biệt thự này không có thấy hộp dụng cụ, bằng không chúng ta phải tìm vài tấm gỗ, đóng đinh lên cửa phòng vệ sinh.”

Triệu Cảnh Thước cố gắng phân tích sự việc đã xảy ra như thường, Thường Hạo Tồn dẫu sao cũng có tố chất tâm lý tốt lấy lại tinh thần, hỏi: “Tại sao? Anh sợ cái xác đó sẽ sống dậy à?”

“Nói không chừng.” Triệu Cảnh Thước dừng một chút, rồi nói thêm một câu, “Rất có thể.”

Trước đó Triệu Cảnh Thước đã từng nói rằng người thực hiện nhiệm vụ sau khi chết có thể sẽ biến thành ác quỷ hoặc quái vật, phản ứng muốn niêm phong phòng vệ sinh của anh ta đã chứng tỏ việc này.

“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Lý Hưng Sinh nhìn Lâm Văn, không nhịn được hỏi, “Cô gái, trong chúng ta chỉ có mình cô biết chuyện gì đã xảy ra, cô nói cho tụi tôi nghe một xíu đi!”

Lâm Văn cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, giọng run rẩy nói: “Con cũng không biết, mọi thứ đều rất bình thường. Con… Con đi toilet xong rồi đi rửa tay, chị Trịnh… Chị Trịnh còn nhường chỗ cho con.”

“Rồi con rửa tay xong, thì thấy có một cái đầu người treo trên tường biệt thự.”

“Con sợ quá, muốn tìm chị Trịnh, kết quả quay người lại đã thấy… Đã thấy…”

Biệt thự sát vách? Đầu người trên tường?

Tạ Kim Tịch bắt được chỗ mấu chốt.

Giang Lưu chợt la lên: “Không thể nào! Biệt thự sát vách và xung quanh chúng ta đều không đi đến đó được! Sao mà vậy được chứ!”

“Anh Thường, anh Lý, ba chúng ta đã cùng nghiệm chứng*, đúng là vậy phải không! Hả!”

*(Tìm bằng chứng để cho thấy là đúng.)

Trạng thái của Giang Lưu còn tệ hơn Lâm Văn đang bị hoảng sợ, cậu ta kích động, nhất quyết phải có cho bằng được câu trả lời.

Thường Hạo Tồn lại nhớ đến cái thứ mờ ảo như bóng người… Mà anh ta đã nhìn thấy.

“Không sai, quả thực không thể nào đến gần được. Nhưng tôi từng thấy một cái bóng đen đằng sau cửa sổ của biệt thự sát vách, lúc đầu tôi tưởng đó là bóng người, sau đó lại thấy nó rất có thể là rèm cửa của cái cửa sổ trước mặt.”


trướctiếp