Vốn dĩ Từ Thận đúng là có chút cảm động, nhưng bị Thư Nhiên ngắt lời, hắn chỉ có thể cười: "Có ai tự khen mình như vậy…"
"Chẳng lẽ em không ưu tú?" Thư Nhiên chỉ vào chính mình.
"Ưu tú." Từ Thận không chút do dự.
"Em nói thật." Chủ yếu không phải Thư Nhiên muốn khen mình, Từ Thận mới là
nhân vật chính được không: " Anh thực sự rất lợi hại ở mọi phương diện.”
"À." Từ Thận gật đầu, xong xuôi cảm thấy không đúng: "Vợ, sao phải nhấn mạnh là ở mọi phương diện..." Hắn càng nghe, càng hoài nghi Thư Nhiên đang
nói chuyện phụ nữ nhi đồng để lảng tránh làm chuyện.
"Có vấn đề gì không?" Thư Nhiên hỏi.
"Không thành vấn đề nhỉ?" Đối tượng nói chuyện phiếm là Thư Nhiên, Từ Thận thấy mình hẳn là không nên suy nghĩ nhiều.
Sau một giây im lặng, Thư Nhiên get được trọng điểm tiểu kịch trường trong
đầu Từ Thận, cười nửa vời: "Trí tưởng tượng của anh thật phong phú."
"Anh đã nói gì à?" Từ Thận lại bắt đầu giả bộ thuần khiết.
"Không có, ngủ nhanh đi." Thư Nhiên rút quyển sổ lại, dự định sẽ hoàn thiện thiết lập nhân vật trong tiểu thuyết.
"Muộn lắm rồi, em cũng ngủ đi." Từ Thận bỗng nhiên nhắc nhở cậu: " Câu đối mà em đã hứa viết cho đám cưới chị chúng ta… em đã viết chưa? ”
"Trong nhà không có giấy đỏ, ngày mai đi ra ngoài một chuyến đi, "Từ Thận nói, "Thuận tiện mua quà cưới của anh trai em."
"Ừm." Ngày mốt là ngày 29.
"Lại đây đi." Từ Thận vỗ vỗ chiếu bên cạnh.
Tối nay không làm gì cả, cũng không hôn nhiều, Thư Nhiên bị Từ Thận ôm từ
phía sau, hai người lặng lẽ dán vào nhau, không ngờ lại có cảm giác an
toàn hơn cả lúc ịch.
Không biết cảm giác của Từ Thận hiện giờ như thế nào nhỉ?
Thư Nhiên hơi nhìn về phía sau, khuôn mặt mắt nhắm mắt mở của Từ Thận đập
vào mắt, 22 tuổi còn rất trẻ, đỉnh lông mày vẫn lộ ra vẻ đường hoàng
không bị trói buộc ở lứa tuổi này.
"Nhìn anh làm gì, em muốn?" Từ Thận khép hờ mắt, rất hưởng thụ cảm giác lẳng lặng an ổn ôm Thư Nhiên
như vậy, kết quả Thư Nhiên hết lần này tới lần khác quay đầu nhìn hắn,
góc độ này còn rất thích hợp… để hôn.
"Muốn cái đầu anh." Thư Nhiên lập tức quay lại, an phận nhắm mắt ngủ.
Từ Thận cười khẽ một tiếng, giơ tay tắt đèn.
Sợ Chu Huệ biết chuyện chưa viết câu đối đám cưới, ngày hôm sau Thư Nhiên dậy sớm, lôi kéo Từ Thận ra ngoài ăn sáng.
Trên đường phố, năm xu có thể mua năm bánh bao thịt lớn, thêm hai ly sữa đậu nành, hai người lớn ăn đủ no.
Bởi vì bánh bao quá lớn, Thư Nhiên nhồi nhét cũng chỉ có thể nhồi được gần 2 cái, mà Từ Thận ăn xong hình như còn có thể ăn thêm một cái nữa.
"Không cần." Từ Thận uống sữa đậu nành, rất dưỡng sinh nói: " Anh cũng đâu
phải đại dạ dày vương, ăn no quá không thoải mái, tốt nhất là no 80%.”
"Ừm." Sữa đậu nành của năm nay được làm từ đậu nành nguyên chất, vừa thơm vừa béo, Thư Nhiên nhấm nháp từng ngụm một.
Hoàn hồn lại mới phát hiện, Từ Thận đang nhìn chằm chằm mình, giống như đang đau lòng?
Mẹ kiếp, không phải... Thư Nhiên cảm thấy đối phương hiểu lầm lớn, cậu
không chịu khổ, chỉ là rất ít khi uống sữa đậu nành thủ công thuần túy
như này, trên thị trường đều là đồ không có phụ gia thực phẩm.
Hai người đi tới cửa hàng lần trước mua bút giấy nghiên mực, tìm ông chủ
mua một ít giấy đỏ, Từ Thận hỏi: " Anh cả em cũng kết hôn, có muốn viết
cho anh cả em một phần không."
"Không viết." Thư Nhiên dứt khoát từ chối.
Từ Thận ngẩng đầu lên.
"Cho dù viết cũng nói là mua, không thể khoe khoang như thế được." Tiêu
chuẩn làm việc của Thư Nhiên là cho dù có khoe cũng phải khoe ở nơi
thích hợp.
"Cũng đúng, họ sẽ không thật lòng đối đãi với em." Từ
Thận đồng lòng,nhưng hắn phát hiện ánh mắt Thư Nhiên so với tưởng tượng
của hắn cao xa hơn nhiều, căn bản không quan tâm một đám người kia đối
đãi như thế nào.
Nhanh chóng mua giấy đỏ, sau đó mua quà cưới phù hợp.
"Anh vẫn cảm thấy mua đồ cưới cho chị chúng ta hơi ít." Từ Anh Thận đi dạo
tâm tư càng hoạt động, nhìn cái gì cũng cảm thấy chị nhà mình thiếu thốn đủ thứ,cái loại cảm xúc yêu ai yêu cả đường đi, không nên quá kích
động.
"Đừng, anh sẽ làm chị em sợ đấy." Thư Nhiên không so đo,
nhưng cậu hiểu Chu Huệ: "Chị ấy không có gan như em, hơn nữa hoàn cảnh
lớn lên hơi vặn vẹo... Anh hiểu điều đó không? ”
Có thể trưởng thành thành Chu Huệ như ngày hôm nay, không bị khuyết thiếu đã không tệ rồi.
"Em luôn suy nghĩ cho người khác." Từ Thận nhéo nhéo tay Thư Nhiên, nói
giống như mình cũng không phải người trong cuộc, so sánh như thế thì Thư Nhiên thật sự rất mạnh: "Vậy thì quên đi, nước chảy đá mòn."*
(Câu gốc là tế thủy trường lưu, nghĩa cũng tương tự như trên.)
Thư Nhiên rút tay ra, đút vào trong túi,: "Dạy người lấy cá không bằng dạy người cách câu cá."
"Ừm, em nói đúng, vỗ tay cho em." Từ Thận gật đầu, thừa nhận mình mù chữ, dù sao cái khác cũng không trả lời được, cho nên chỉ có thể trả lời một
câu này.
Thư Nhiên cũng bỗng nhiên nghĩ đến, Từ Thận hẳn là chưa từng đi học nghiêm túc? Vậy kiến thức của Từ Thận học ở đâu?
Tự xóa mù chữ rất thành công!
Cậu muốn hỏi, nhưng cảm thấy hỏi không hay nên đành gác lại.
"Anh Thận." Thư Nhiên nhìn tóc Từ Thận, chắc là đã lâu không cắt, cũng khá dài: “Tóc anh dài rồi, có muốn cắt không?”
Thư Nhiên vui vẻ: "Bình thường anh đi đâu cắt tóc? ”
"Bên đường." Từ Thận nói: "Loại quầy hàng lưu động, 3 xu một lần."
"..." Thư Nhiên là thế hệ sau 00, đối với loại quầy hàng cạo đầu lưu động này thật sự không có khái niệm gì, thẳng đến khi Từ Thận dẫn cậu đến đó,
cậu mới…sửng sốt, đây cũng có thể gọi là quầy hàng di động sao?
Một lão sư phụ tóc hoa râm, treo một tấm gương ở cái cây bên đường, đặt vài dụng cụ, một cái ghế là coi như xong việc.
Thư Nhiên biểu tình nhăn nhó, vội vàng kéo quần áo Từ Thận: "Quên đi, chúng ta có thể tìm một cửa hàng có mặt tiền được không?”
Cậu thật không muốn ngồi trên cái ghế có lớp gỉ kia để lão sư phụ nghịch
tóc mình, vạn nhất lão sư phụ đẩy một phát hỏng tóc, cậu có khóc cũng
không chỗ ngồi mà khóc.
Thư Nhiên vẫn rất để ý đến mái tóc và hình tượng của mình, hoặc là không cắt, cứ để tạm bợ vậy thôi.
"Trong tiệm 8 xu 1 lần." Không phải Từ Thận tiết kiệm tiền, chỉ là thành thói
quen, nếu Thư Nhiên kháng nghị, hắn sẽ dẫn Thư Nhiên đến cửa hàng: "Tóc
em không dài, như vậy rất đẹp, muốn cắt thật à?"
Đẹp hả?
Thư Nhiên nghiêm túc hoài nghi thẩm mỹ của Từ Thận, cái đầu học sinh trông ngu ngu kiểu này thì đẹp nỗi gì?
Nhưng mà cũng đúng, Từ Thận là cái lão cổ hủ có thẩm mỹ quỷ quái.
Hôm nay cậu cho Từ Thận nhìn xem, cái gì mới gọi là đẹp thật sự, tốt xấu gì lúc học đại học, cậu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người, quần áo
thẩm mỹ không cần phải nói.
Thư Nhiên và Từ Thận trước sau bước vào...
Tiệm cắt tóc Phương Phương, bà chủ vô cùng nhiệt tình chào hỏi: "Ôi chao, hai thanh niên đẹp trai, cắt tóc hay gội đầu đấy? ”
Bà chủ ăn mặc rất phong cách, mái tóc uốn gợn sóng lớn, là quý cô thời
trang nhất mà Thư Nhiên từng thấy ở thời đại này, nhưng bà ta quá nhiệt
tình, Hứa Thận vội vàng kéo cậu lại: "Cắt tóc đi."
"Ai đến trước?" Tiệm cắt tóc Phương Phương chỉ có một mình bà chủ.
"Anh ấy." Thư Nhiên chỉ vào Từ Thận.
"Được, ngồi đi." Bà chủ dùng khăn lông lau sạch sẽ chỗ ngồi, mặt mày hớn hở
chào hỏi Từ Thận, chờ Từ Thận ngồi xuống thì hỏi: "Muốn cắt như thế nào? Không phải chị nói chứ, khuôn mặt và kiểu đầu của em, cắt thế nào cũng
đẹp."
Từ Thận cười cười, đang muốn nói cắt ngắn là được, lại phát hiện Thư Nhiên tiến lại gần, chỉ điểm giang sơn: "Chị, em có thể góp ý
không? Chị dựa theo lời em cắt được chứ? ”
Gọi một tiếng chị làm cho bà chủ mát gan mát ruột: "Có thể chứ, em muốn cắt như thế nào thì cắt như thế đó. ”
"Ừm, là như này..." Mỗi lần Thư Nhiên đi tìm thầy Tony, đều sẽ thảo luận kỹ
lưỡng trước khi quyết định kéo cắt như thế nào, kiến thức về lĩnh vực
này dần dần tích lũy, cậu phân tích cái đầu của Từ Thận, càng nói càng
hăng, nói xong trông mong nhìn bà chủ: "Chị…Chị hiểu ý em không? ”
"Ai, cũng phiên phiến." Bà chủ đăm chiêu, mở tấm vải, quàng cho Từ Thận: "Em trai, em rất có ý tưởng, chị thấy em có khả năng đấy."
Từ Thận đang mông lung, nghe vậy gật đầu: "Em ấy thật sự có nhiều ý tưởng."
Cậu là người có nhiều ý tưởng và tự tin nhất mà Từ Thận từng gặp qua, khắp
người cậu dường như có nguồn năng lượng vô tận, rất khác biệt so với
người khác.
"Vậy chị bắt đầu cắt nhé, không đúng chỗ nào thì em nói với chị." Bà chủ cực dễ nói chuyện.
Từ Thận chưa bao giờ quá quan tâm đến những chuyện này, thỉnh thoảng tâm
huyết dâng trào sẽ đi trang hoàng chút ít, dù sao hắn khoác bao tải cũng đẹp, làm đẹp quá sẽ bị bọn Trần Khải đạo đức giả nói hắn kéo cao ánh
mắt của bọn con gái, giết người tru tâm.*
(Thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần
Thư Nhiên ở bên cạnh nói, hắn cười nhàn nhạt, rất hưởng thụ khoảng thời gian này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút ở trong giang sơn của Thư Nhiên, lần
cắt tóc này là lần cắt tóc dài nhất từ trước đến nay của Từ Thận, cũng
là bà chủ cắt tóc cẩn thận nhất, nhưng cô không hề ghét bị Thư Nhiên
giày vò, thậm chí còn muốn kết bạn với Thư Nhiên, không có chuyện gì làm thì thảo luận xem nên cắt tóc như nào.
Sau khi ra thành phẩm, Từ Thận nhìn mình trong gương, sợ ngây người, cái anh đẹp trai này là ai?
"Đẹp trai phải không?" Thư Nhiên hài lòng cười.
"Em... Tuyệt vời. "Từ Thận giơ ngón tay cái lên với Thư Nhiên, tỏ vẻ ngưỡng
mộ: "Nếu em mở tiệm cắt tóc thì mấy tiệm cắt tóc đầy đường chắc thất
nghiệp tập thể luôn quá."
"Có lý." Thư Nhiên sờ cằm: "Anh đầu tư, em làm nhà thiết kế chính, mở tiệm cắt tóc Nhiên Nhiên, ba năm làm to, 5 năm ra mắt thị trường. ”
Từ Thận phì một tiếng, tiệm cắt tóc Nhiên Nhiên? Ra mắt thị trường nữa à?
"Đầu tư không thành vấn đề." Từ Thận đứng lên, nhường vị trí cho Thư Nhiên ngồi: "Nhưng vì sao không có tên anh?"
"Đấy là do anh, " Thư Nhiên ngồi xuống: “Tên của anh không gần gũi với mọi người.”
Từ Thận ngồi xuống ghế ban đầu Thư Nhiên ngồi: “Ngồi đây căng thẳng quá, không biết chỉ điểm thế nào…”
"Cần anh á?" Thư Nhiên không cần suy nghĩ, chỉ cần nói rõ với bà chủ muốn cắt kiểu gì.