Xuyên Về 1983

Chương 25


trướctiếp

Từ khi Từ Thận có ấn tượng nhớ mình ở cùng với một lão già què quặt, tính tình đối phương cổ quái không thích nói chuyện, nhà vô cùng nghèo, bữa được bữa chăng mà nuôi hắn.

Không nuôi chết cũng xem như kỳ tích.

Về sau Từ Thận lớn hơn thì tự ra ngoài tìm cơm ăn áo mặc, bình thường toàn tìm cách tự làm, chỉ khi nào thực sự đói mới đến nhà người khác xin đồ.

Những người lớn trong thôn biết gia cảnh của hắn, đều giúp khi có thể.

Từ Thận nhận được nhiều ác ý nhất đến từ những đứa trẻ cùng tuổi với hắn, nhẹ thì cười nhạo, nặng thì ném đá, cũng may Từ Thận đánh nhau rất hung ác, mấy đứa nhỏ trêu chọc hắn đều thất bại mà về, hắn cũng trở thành cấm kỵ, đi đến đâu cũng không được chào đón.

Mặc dù vậy, khi đó Từ Thận vẫn còn nhà, ăn no thì về ngủ, tìm được nhiều thức ăn thì chia cho lão già một ít.

Mùa đông năm 8 tuổi, khi tỉnh dậy thấy lão già đã chết, chết bên cạnh hắn, nguyên nhân cái chết rất đơn giản, người già có bệnh, không chịu được lạnh như người trẻ tuổi.

Từ Thận cõng ông lão vào rừng đào một cái hố chôn vùi, 2 năm sau, ngôi nhà ông lão để lại sụp đổ, hoàn toàn không có nhà.

Vì vậy, Thư Nhiên hỏi hắn, nếu cha mẹ ruột đến hắn có nhận hay không? Từ Thận chỉ cảm thấy buồn cười, thực sự buồn cười.

Cười xong thì nghĩ, dựa vào cái gì?

Trừ phi đã trải qua chuyện giống như hắn, có thể hiểu được mọi thứ về hắn, nếu không đừng mơ tưởng nhận được lợi ích từ hắn.

Nhưng Từ Thận sẵn lòng đối tốt với Thư Nhiên, sẵn lòng bày ra mặt tốt nhất của mình cho Thư Nhiên xem, cũng không yêu cầu Thư Nhiên dành cho hắn bất kỳ tình cảm nào, chỉ cần người ở bên cạnh là được, giống như bây giờ.

Thư Nhiên đoán không sai, sở dĩ hắn không nghĩ cưới một cô gái trong thành phố, cũng là bởi vì cô gái trong thành phố cách cuộc sống trước kia của hắn quá xa.

Cho dù là Chu Huệ đã trải qua khổ cực, cũng rất khó trải nghiệm cuộc sống của hắn.

Từ Thận nghĩ đến chuyện cũ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thư Nhiên, những suy nghĩ kia sau khi gặp được Thư Nhiên đều trở nên vô dụng, làm hắn buông tha lý tưởng vợ con ấm cúng.

Lần đầu tiên hắn, nguyện ý đặt mình ở một vị trí nguy hiểm bay lên trời, dưới chân trống rỗng, không có gì cả.

"Nước canh chan cơm?" Chu Huệ hỏi Thư Nhiên: "Cẩn thận buổi tối đau dạ dày, lần sau đừng ăn như vậy. ”

"Như này ngon mà." Thư Nhiên thích ăn như vậy, nhưng nếu ăn vội vàng, hạt cơm còn chưa nhai kỹ, rất dễ làm đau dạ dày.

"Sao em chỉ ăn cà chua thế?" Chu Huệ múc cho cậu một muỗng trứng: " Chay mặn kết hợp mới mau cao."

"Vâng." Thư Nhiên qua loa hai câu, nhỏ giọng nói với Từ Thận: "Xem chị em có phiền không kìa, ăn thế nào cũng phải quản."

"Chị nghe thấy đấy, đây chẳng phải là quan tâm em à? Em xem nhà ai có thằng nhóc choai choai mà ăn ít như em không?" Chu Huệ lẩm bẩm: "Điền Nhị Oa cùng tuổi với em, cánh tay to hơn cả chân em rồi.”

"Điền Nhị Oa? Thật à? "Từ Thận nhìn xuống dưới chân Thư Nhiên, Điền Nhị Oa không thể nào cường tráng hơn được.

"Giả." Thư Nhiên thanh minh: " Anh cũng từng gặp Điền Nhị Oa rồi, bắt ốc cùng em đấy, nào có khoa trương như vậy? ”

"Nhưng quả thật tráng kiện hơn em." Chu Huệ múc cho cậu một muỗng: "Em nói em có nên ăn nhiều hơn không?"

"Điểm ấy anh đồng ý." Từ Thận đứng về phía Chu Huệ.

"Còn có một ít, cho em cả." Chu Huệ được ủng hộ mặt mày hớn hở, ra tay càng ác liệt hơn.

"..." Bát Thư Nhiên chất đống như một ngọn núi nhỏ, cậu lo không ăn được hết, chờ Chu Huệ thu dọn bát rỗng đi ra ngoài, Thư Nhiên đổ hơn phân nửa vào trong bát Từ Thận: "Mau ăn đi, đừng để chị em nhìn thấy. "

Từ Thận véo má cậu một cái: "Tự ăn đi."

Thư Nhiên: "Em no rồi."

"Anh cũng no rồi." Từ Thận ăn nhanh hơn Thư Nhiên, đã ăn no, lúc này ngồi bên cạnh tiêu thực.

Thư Nhiên thật sự ăn no, nhưng đồ ăn rất quý, nếu vứt đi sẽ bị sét đánh, còn để ở thời tiết này nhất định hỏng mất.

Mắt to trợn nhỏ trong chốc lát, Thư Nhiên thở dài.

"Anh Thận." Thư Nhiên chưa bao giờ chủ động trêu Từ Thận, đó là hành động muốn chết, lúc này không qua được ải lương tâm.

"Gọi anh cũng vô dụng." Từ Thận nói.

"Vô dụng thật à?" Thư Nhiên bưng chén, trực tiếp ngồi lên đùi Từ Thận: "Có uống hay không?"

Từ Thận bị hành động quyến rũ của Thư Nhiên làm kinh hãi, hắn rất vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Thư Nhiên cười: "Được rồi."

Nếu đồng chí Thư Nhiên hy sinh lớn như thế này thì sao hắn có thể từ chối.

Từ Thận ôm eo Thư Nhiên, chậm rãi uống canh trong tay cậu, Thư Nhiên vừa đút Từ Thận uống canh, thỉnh thoảng còn phải ngoái đầu lại canh chừng, tránh Chu Huệ đột nhiên đi vào.

Canh cũng không nhiều lắm, Từ Thận uống xong, Thư Nhiên nói: "No vậy còn uống được à?"

Từ Thận còn chưa kịp đòi thêm ngọt, Thư Nhiên đã nhảy khỏi lòng hắn, bưng bát đi rửa.

Từ Thận liếm liếm môi, vừa rồi hắn không có nếm thử mùi vị của canh, chỉ lo sờ eo Thư Nhiên.

Không bao lâu, hai anh em Trần gia và Giang Phàm đúng hẹn mà đến.

Một túi tiền ném thẳng lên bàn, không ai quan tâm, mọi người ngồi xuống uống trà, nên khoe cái gì thì khoe cái nấy.

Biết bọn họ tới, Thư Nhiên bưng thịt thỏ cùng một ít lạc rang mua hôm nay ra, hỏi: "Uống chút gì không? En đi rửa cốc nhé?"

"Không cần." Từ Thận đứng lên: "Muốn uống thì anh sẽ tự rửa."

"Đúng vậy." Trần Khải nói: "Sao có thể để một người đi làm được, Thư Nhiên em ngồi xuống đi."

Nhìn bọn họ như vậy, Giang Phàm hứng thú nói: "Cuộc sống gia đình tạm bợ trôi qua, thật là hạnh phúc."

"Anh Thận, chỗ này đúng là nhà của anh rồi." Trần Sâm cười cười, trong giọng nói mang theo sự hâm mộ.

"Anh Sâm, anh cũng nên suy nghĩ đi." Giang Phàm nói, Trần Sâm lớn tuổi nhất trong mấy người bọn họ, sắp 30 tới nơi rồi.

"Nói sau đi." Trần Sâm lắc đầu.

Thật ra Trần Sâm đã từng suýt kết hôn, đáng tiếc thế sự khó lường, chớp mắt đã qua hai mươi tuổi, vẫn là một kẻ độc thân phiêu bạt.

"Anh Sâm." Giang Phàm nói nghiêm túc: "Không phải anh em bi quan, người đều sẽ thay đổi, người chờ anh có lẽ đã sớm không còn là người đáng để anh nhớ nữa." Y biết Trần Sâm hiểu ý của mình, cũng không nói nhiều, đến điểm phải dừng rồi.

"Tôi biết." Trần Sâm thở dài.

Nhưng vẫn cố chấp, không muốn tiếp nhận sự thật, thay vì nói hắn kiên trì chính là tình yêu của mình, còn không bằng nói hắn kiên trì quá khứ phồn vinh của Trần gia, cùng với chính mình khi đó.

Một ngày nào đó khi hắn thực sự buông bỏ hoàn toàn, có lẽ sẽ có thể cưới được một người vợ như Từ Thận và sống một cuộc sống nghiêm túc.

"Anh Sâm sao thế, khổ lớn thù sâu à?" Từ Thận cầm cốc rửa xong trở về, bày ở trước mặt bọn họ.

Thư Nhiên cầm nửa chai rượu trắng còn sót lại từ tiệc cưới, rót đầy: "Các anh uống đi, em không uống đâu."

"Không phải chứ, sao lại không uống? Em cũng uống chút đi? "Trần Khải không quên Thư Nhiên sau khi uống rượu thú vị như nào, có nhiều người sẽ rất phóng khoáng, còn thích khiêu khích hắn

"Thư Nhiên không uống." Từ Thận liếc Trần Khải một cái, bảo hắn không có việc gì thì đừng ồn ào.

"Đúng, em và chị em ăn thỏ chiên." Thư Nhiên quay đầu lại hét lên: "Chị ơi, chị đang làm gì đấy, mau ra đây ăn đi."

"Cắt hoa quả, tới đây!" Chu Huệ bưng một đĩa dưa bở cắt sẵn: "Vừa mới vớt ra khỏi giếng, còn lạnh lắm."

"Chị thật sự biết hưởng thụ." Mấy người đàn ông tranh nhau nịnh nọt, hỏi thăm: "Thế nào rồi, vẫn nói chuyện suôn sẻ với anh rể của tụi em chứ."

"Suôn sẻ." Chu Huệ nở nụ cười: "Ngày 29 đi nhận giấy chứng nhận, không làm tiệc, trong nhà Vân Sinh chỉ có một mình anh ấy, phòng nhỏ, cũng không bày ra được."Ý tứ chính là không thông báo cho gia đình, cũng giống như lần kết hôn với Từ Thận, người nhà mẹ đẻ không đến.

Mọi người nói: "Vậy thì ăn một bữa cơm được rồi, tụi em đi chúc mừng, náo loạn phòng tân hôn. ”

"Đương nhiên." Chu Huệ gật đầu: "Mọi người đều là người làm mai, bữa cơm này nhất định phải ăn! ”

"Vâng." Thư Nhiên nói: "Anh cả ngày 29 bày tiệc ở quê, chúng ta ăn buổi tối nhỉ?"

"Chu Cường cũng tổ chức ngày 29 à?"

Ngày đó Từ Thận nghe Chu Quốc Đống nói rồi nhưng quên mất, hắn nhìn Thư Nhiên: "Vậy có về không? ”

"Em không muốn về." Thư Nhiên không có hảo cảm với Chu Cường, nhưng Chu Huệ không về, cậu cũng không về, tất nhiên sẽ gây ra huyên náo, rất khó coi. Tuy nói hai vợ chồng Chu Quốc Đống thiên vị, nhưng ít nhất cũng nuôi lớn bọn họ: "Ai, vẫn là phải về một chuyến."

Từ Thận: "Nếu thật sự không muốn về, thì anh đưa chút quà mừng về trước." Xoa dịu hai vợ chồng Chu Quốc Đống rất đơn giản, chỉ cần đưa đủ tiền.

Chu Huệ vẫn không nói gì, nghĩ đến cha mẹ bán mình để cưới vợ cho Chu Cường, trong lòng cô không thể quên được.

Buồn nhất là, sau khi cô khóc, mẹ cô nói với cô: "Cha mẹ con cái không thù qua đêm, dù sao ông ấy vẫn là ba của con, con không thể ghét ông ấy."

Mà Chu Quốc Đống đối mặt với nước mắt của cô, chỉ nói một câu: "Đừng trách tao, muốn trách thì trách bản thân mày đầu thai không tốt, không có một người ba có bản lĩnh. "Thật sự là khó có thể quên được.

Chu Huệ nói: "Định tử, nếu em không muốn về thì đừng về, sau này kiếm được tiền có thể tận hiếu, trước khi bản thân có năng lực thì phải lo cho mình trước."

Quan hệ gia đình chu gia hình như còn rất phức tạp, người khác cũng không xen vào được, Thư Nhiên phải tự đưa ra quyết định.

Từ Thận phì một tiếng, nhìn Thư Nhiên: "Còn nói tính tình mình không mềm, chút chuyện nhỏ này cũng phải do dự nửa ngày, em tính cứng kiểu gì đây?"

"Lăn." Thư Nhiên nghe xong thẹn quá hóa giận, đá Từ Thận dưới gầm bàn một phát, không thèm để ý đến ánh mắt không tán thành của Chu Huệ: "Em là lấy đại cục làm trọng, đâu có tùy hứng như anh được, tình cảnh như thế khó coi biết bao."

Mọi người ngẫm lại cũng đúng, Thư Nhiên hoàn toàn có khả năng chu toàn, năm đó cậu còn mạnh dạn liên thủ với Từ Thận để xử lý chuyện của chị gái mình, người bình thường làm sao có dũng khí và đầu óc như thế.

Hiện tại không chỉ có Từ Thận bị cậu trị thỏa đáng, Chu gia bên kia cũng rất yên ấm, Chu Huệ cũng không cần phải nói, thuận lợi tìm được một người bạn đời ưng ý.


trướctiếp