Ở Mạt Thế Dưỡng Tang Thi Vương

Chương 11: Tang Thi Vương phơi sách


trướctiếp

"Giàn nho...... Cần dựng lại ha."

"Ừ."

Lâm Dữu ngồi dưới giàn gỗ nơi vốn dĩ là giàn nho, ngẩng đầu là bóng râm tươi tốt, cành lá xanh tươi điểm xuyết vài đóa hoa màu cam nhỏ xinh. Dây leo bò kín giàn gỗ, ngay cả bàn đu dây lúc trước đắp vá móc lên cũng bị dây leo quấn quanh, đem bàn đu dây trang trí ra thành phong cảnh tươi mát đầy ý thơ.

Hiện tại nhưng thật ra không cần lo lắng dây bàn đu không đủ vững chắc nữa, nhưng di chuyển tầm mắt đến mầm cây nho ủy ủy khuất khuất bị dồn hết qua một bên, nhìn thế nào cũng không thấy chỗ cho nó tiếp tục phát triển.

"Thật là bá đạo nha Tiểu Hồng." Lâm Dữu sờ sờ bông hoa mở ra.

Ban ngày dưới ánh mặt trời Tiểu Hồng khôi phục lại bộ dáng thường thấy, ngoại trừ lớn lên một chút, bộ rễ dưới đất giống cái mạng nhện tủa ra, và mấy dây leo phá vỡ bùn đất mọc ra bao trùm khắp nơi, thì cũng không khác gì thực vật bình thường........ Không, nhìn thế nào cũng đều quá dị thường!

Lâm Dữu có chút sầu lo: "Về sau sẽ không to lớn chật kín sân đấy chứ?"

"Ừm......"

Bàn đu dây lảo đảo lắc lư rồi dừng, Lâm Dữu quay đầu lại, nhìn về phía Tiêu Tiêu từ lúc nãy đã phá lệ nói có chút thiếu, hỏi: "Đẩy mệt sao? Tụi mình đổi lại đi."

Tiêu Tiêu lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên bầu trời ngoài kia.

Đằng xa xa giữa sắc lam, có một chút màu xanh lá nhàn nhạt hướng bên này bay tới, là một con chim cổ dài, lông đuôi cũng thật dài. Nó trông có chút giống khổng tước, nhưng nhỏ thon uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, khi nó thu hồi cánh đáp ở trên tường, lông chim khoác trên thân dưới ánh mặt trời nhìn tựa như sóng nước.

Con chim mảnh mai xinh đẹp dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Tiêu Tiêu, nhẹ trương mõm: "Ca ——"

Phát ra tiếng kêu tục tằng.

Lâm Dữu: "......"

Tiêu Tiêu tựa hồ nghe đã hiểu, có vẻ nàng và con chim này có quen biết, ngẩng đầu suy nghĩ hai giây, sau đó cúi đầu nhìn về phía Lâm Dữu: "Dữu Tử muốn đến, chỗ ở trước kia, không?

"Chỗ ở trước kia của cậu hả......"

Đoạn thời gian trước khi Lâm Dữu tới trấn này, Tiêu Tiêu đã ở chỗ đó, hơn nữa là một đoạn thời gian rất dài.

Lâm Dữu đương nhiên cũng tò mò Tiêu Tiêu từng ở nơi nào, sinh hoạt ra sao, chẳng qua là mới đầu vẫn luôn không có cơ hội hỏi, về sau, khi hai người ở bên nhau quá lâu rồi, Lâm Dữu cũng quên luôn chuyện này.

Tiêu Tiêu bỗng nhiên nhắc tới, làm nàng nao nao: "Cậu muốn...... trở về sao?"

Nàng biết Tiêu Tiêu cũng không phải có ý rời khỏi đây, nhưng lúc nói đến hai chữ trở về, vẫn là có một chút cảm xúc không khỏe trào lên, tạm dừng một hồi lâu.

"Có việc, cần đi." Tiêu Tiêu nói, "Dữu Tử, cùng đi, chứ?"

Lâm Dữu làm bộ làm tịch mà suy xét một chút: "Ừm...... Có thể a."

Tiêu Tiêu gật đầu: "Vậy mình đi, thu thập đồ vật."

Chim xanh truyền tin xong liền bay đi, Lâm Dữu đi theo Tiêu Tiêu vào nhà, trước tiên đóng gói nồi chén gáo bồn, quay đầu nhìn lại, Tiêu Tiêu đã lấy ra đệm chăn và hai bộ quần áo.

"Muốn ở nơi đó qua đêm sao?" Lâm Dữu hỏi.

"Cần ở, hai ngày."

Cuối cùng hai người thu thập một bao hành lý to đi ra. Trước khi xuất phát, Lâm Dữu đóng cửa sân lại, còn đang tìm kiếm Chiêu Tài, ý đồ muốn nó hỗ trợ làm công khuân vác: "Lại không biết chạy đi nơi nào rồi......."

Tiêu Tiêu nói: "Để nó và Tiểu Hồng, giữ nhà."

Lâm Dữu trầm tư: "Sẽ không tới nỗi khi chúng ta quay lại, căn nhà đã bị hủy rồi chứ?"

"......"

Hiển nhiên Tiêu Tiêu cũng cảm thấy cái này rất có khả năng.

Đường đi không ngắn, nhưng thể lực hai người đều không kém. Lâm Dữu ở trên đường câu được câu không nói chuyện phiếm với Tiêu Tiêu.

"Chỗ ở lúc trước của cậu trông như thế nào?"

"To." Tiêu Tiêu hồi tưởng một chút, "Buổi tối đẹp, Dữu Tử sẽ, thích."

"Ài......"

Cái mô tả này cũng quá rộng rồi. Tiêu Tiêu cố ý dùng cách nói mơ hồ này để giữ bí mật với nàng, thần thần bí bí, xác thực gợi lên lòng hiếu kỳ của Lâm Dữu.

......

Buổi chiều.

Các nàng một đường đi đến trung tâm thị trấn địa phương rồi dừng lại, Tiêu Tiêu nói: "Tới rồi."


trướctiếp