Ở Mạt Thế Dưỡng Tang Thi Vương

Chương 10: Tang Thi Vương thổi lá trúc


trướctiếp

Cánh diều màu lam lục đan xen đang tung bay trên trời.

Bàn tay Tiêu Tiêu lúc nắm chặt lúc thả lỏng dây diều, diều mượn sức gió lay động, nhưng trước sau vẫn trong tay nàng.

Lâm Dữu ngồi ở ngọn đồi gần đó. Nàng vốn là cùng Tiêu Tiêu chơi thả diều, nhưng với Tiêu Tiêu nó rất thú vị, còn nàng thả nửa giờ liền mất đi hứng thú, đến chỗ gần đó nghỉ ngơi.

Hơi ấm từ ánh mặt trời ngày xuân, dọc theo sườn núi đến chỗ Tiêu Tiêu đang đứng, trải dài những đóa hoa rực rỡ đủ loại màu sắc. Lâm Dữu ngồi khoanh chân, trên tay dùng hoa kết thành một vòng hoa càng lúc càng lớn, lâu lâu lại nhìn về phía Tiêu Tiêu xem một cái.

Chiêu Tài đi chơi một vòng trở về, ghé vào bên cạnh nàng làm đệm dựa, đôi con ngươi màu vàng kim nhìn chằm chằm bọ rùa đậu trên lá cây.

Lâm Dữu thắt xong đuôi hoa cuối cùng, tròng vào cổ Chiêu Tài, nó ngốc một chút, mờ mịt cúi đầu xem một cái, ý đồ muốn dùng móng vuốt kéo vòng hoa xuống.

Lâm Dữu nhéo nhéo sau cổ nó, trên tay nàng cũng đeo một cái vòng tay kết từ đóa hoa màu đỏ nhạt: "Được rồi, mang một lúc thôi."

Bởi vì Tiêu Tiêu liền ở gần đó, Chiêu Tài nghe lời không hề nhúc nhích. Những đóa hoa ba màu sắc hồng cam vàng nở rộ bện thành vòng hoa, có hơi chút cảm giác bãi cát biển nhiệt đới, phối hợp với bộ da lông hỗn tạp hoa lệ đen vàng nâu của nó, làm cho người bện vòng như Lâm Dữu cũng nhịn không được cười ra tiếng.

Màu xanh biển và xanh nhạt ghép nối nhau ngăn trở tầm mắt của nàng.

Lâm Dữu ngẩng đầu, Tiêu Tiêu cầm diều, không biết từ khi nào đi đến bên cạnh nàng, cong lưng nhấp môi, hơi bất mãn mà nhìn nàng: "Của mình?"

"Không quên cậu."

Lâm Dữu cười cầm lấy một cái vòng ít hoa hơn, đặt lên đầu nàng.

Cành lá non mềm e ấp nụ hoa mới nở, màu trắng đan xen tím nhạt hòa hợp cùng những chiếc lá xanh mởn. Tiêu Tiêu tay vịn vòng hoa giương mắt nhìn về trước, vừa muốn nhìn rõ, lại không nỡ lấy xuống.

Nàng hôm nay cột tóc đuôi ngựa, lộ ra lỗ tai nhòn nhọn, lông mi màu trắng tuyết hơi cong, đôi mắt màu xanh băng long lanh dưới ánh nắng. Lâm Dữu quả nhiên vẫn là cảm thấy, so với loại sinh vật như tang thi, nàng càng giống như là tinh linh sinh ra từ nụ hoa ngoài vườn.

Lâm Dữu cũng chưa chú ý tới bản thân vẫn luôn treo nụ cười: "Không nỡ sao?"

Tiêu Tiêu gật đầu, đặt con diều xuống bên cạnh: "Ăn cơm."

Lâm Dữu mở ra hộp cơm mang theo. Nàng cuối cùng cũng không thể nghĩ ra loại đồ ăn phong phú gì, chỉ có thể mang theo thịt khô làm từ hôm trước, còn có mấy quả đào và mận hái được trên đường đi.

Cũng may Tiêu Tiêu không phải người kén ăn.

Cơm nước xong, Lâm Dữu dưới hơi ấm mùa xuân ngáp một cái. Đọc‎ tru????ện‎ chuẩn‎ không‎ quảng‎ cáo‎ --‎ ????‎ ????U????????????UYỆ????﹒????n‎ --

Tiêu Tiêu dựa Chiêu Tài: "Ngủ?"

Lâm Dữu lắc đầu: "Giống lần trước ngủ tới tối ở bên ngoài thì không ổn, nếu ngủ thì trở về hẵng ngủ." Nàng từ trên mặt Tiêu Tiêu nhìn ra được một chút tiếc nuối, "Còn chưa muốn về sao?"

Tiêu Tiêu nói: "Nơi này, thật xinh đẹp."

Quả thực là vậy, bầu trời xanh trong vắt, biển hoa tươi đẹp rực rỡ, nằm trên đồi núi rì rào phập phồng gió thổi, từ xa nhìn lại tựa như vải gấm sặc sỡ, ngẫu nhiên sẽ có cánh bướm diễm lệ xẹt qua.

Lúc mới được Tiêu Tiêu dẫn đến, Lâm Dữu cũng phải sửng sốt một hồi lâu.

Nàng kỳ thật cũng cảm thấy về quá sớm có chút lãng phí cảnh sắc này, nhưng mà vào xuân ánh nắng buổi chiều quá mức thoải mái, khi cơn gió thổi qua sườn mặt còn cảm thụ được hương hoa nhàn nhạt, khó tránh khỏi sinh ra buồn ngủ: "Vậy ở lại một lát. Nhưng mà không thể ngủ...... Tìm chút việc để làm đi."

Tiêu Tiêu nghiêng nghiêng đầu.

Lâm Dữu nghĩ nghĩ, cởi xuống dây cột tóc màu lam nhạt trên đầu Tiêu Tiêu.

Sợi tóc sắc tuyết lập tức rơi rụng xuống, lành lạnh đáp trên mu bàn tay nàng. Khi nàng rút tay về lơ đãng cọ qua vành tai Tiêu Tiêu, lỗ tai Tiêu Tiêu run run, hơi hơi nheo mắt.

Lâm Dữu không chú ý tới, nàng ở trong lòng nho nhỏ mà hâm mộ mái tóc của Tiêu Tiêu, cúi đầu thắt nút hai đầu sợi dây cột tóc, làm thành một vòng tròn: "Đan dây, còn nhớ cách chơi chứ?"

Nàng không nghe thấy lời đáp lại, nghi hoặc mà ngẩng đầu, Tiêu Tiêu tựa hồ khó khăn lắm mới hoàn hồn, nhẹ nhàng gật đầu.


trướctiếp