Khánh Hi Kỷ Sự

Chương 1: Thái giám Thất Bảo


trướctiếp

Mùa xuân năm Khánh Hi thứ mười tới rất sớm, mới tiết tháng Hai đã làm người ta ấm áp đến mức không dùng sức được. Lúc băng tuyết năm ngoái bắt đầu tan, hoa trong ngự hoa viên cũng đã nở rộ khắp nơi, nhất là mảnh rừng mai ấy, tranh nhau đua nở tỏa hương thơm mát vô ngần.

Thái giám Thất Bảo còng lưng cúi đầu đi qua chỗ ấy, lòng thầm cảm kích trời xanh ban thưởng hậu hĩnh cho lão. Lão biết đây đã là mùa xuân cuối cùng của mình rồi. Mùa đông giá rét vừa qua ấy khiến lão mỗi ngày lăn lộn khó ngủ, chẳng những đầu gối đau nhức cả ngày mà ngay cả lúc lão thầm vận nội lực, dưới sườn phải cũng sẽ mơ hồ trướng lên, mạch máu toàn thân không thông suốt làm lão phiền chán muốn nôn. Lão nghĩ mình đã già cả rồi, người sáu mươi ba tuổi rồi thì không thể làm việc như trước đây, bây giờ chuyện nào có thể không cần lo thì cố hết sức lo ít thôi. Nhưng chỉ lúc gió mát phất qua người lão, lão lại đột nhiên muốn cất tiếng hát vang, niềm vui trong lòng tràn ngập trong mỗi mạch máu, ngay cả trên mặt cũng lóe lên ánh sáng mà người tuổi trẻ ít có. Lão không khỏi sờ tay vào ngực, lặng lẽ vuốt ve ống tiêu nhỏ ấy, đè nén nỗi kích động muốn lấy nó ra tấu một khúc.

– Thầy hãy cẩn thận. – Thái giám nhỏ bên cạnh thấy lão lảo đảo thì vội vàng đỡ lấy.

– Không sao. – Thái giám Thất Bảo thở phào một cái – Khang Kiện, đến phía trước xem thử có phải thái hậu đã uống rượu xong rồi hay không.

– Vâng.

Khang Kiện là học trò nhỏ nhất của thái giám Thất Bảo, tuổi mới mười bảy mười tám. Sau khi lớn tuổi, lòng dạ của thái giám Thất Bảo mềm mại hơn lúc còn trẻ, cũng yêu quý cậu học trò còn tấm bé này một cách khác thường nên vẫn giữ ở bên chưa để cậu ta đến hầu hạ các cung. Nay nhìn bóng lưng cậu ta phấn khởi tung tăng thì mới hơi hối hận đã không để ý dạy dỗ nghiêm khắc. Nghĩ đến ngày sau cậu ta không tránh khỏi việc phải chịu khổ, thái giám Thất Bảo lại có thêm sự bất đắc dĩ mà bình sinh không có.

Mới quẹo một khúc cua, cậu ta đã thấy thị tòng như mây bên đình Mai. Thái hậu đang dẫn hoàng hậu và hai phi Truân, Nghị cùng ngắm mai, quần áo đầy màu sắc lòa xòa trong đình gỗ xây ở đỉnh hòn non bộ, làn gió thơm kèm theo tiếng nói cười nhẹ nhàng của các phi tần thổi tan đi. Một bóng người màu hoa hạnh bay xuống từ giữa núi đá, đó chính là Cát Tường – anh học trò lớn nhất của thái giám Thất Bảo.

– Thưa thầy, thầy có khỏe không ạ?- Y hỏi thăm thái giám Thất Bảo rồi lại nói – Thái hậu truyền thầy tới đáp lời.

– Được. – Thái giám Thất Bảo nói – Con cũng ở đây? Hoàng thượng cũng tới à?

Cát Tường đi theo hoàng đế đã được bốn năm rồi. Y làm việc lão luyện chu đáo, cho tới nay chưa từng có chút sai lầm nào trong mọi việc lớn nhỏ, vì vậy dầu mới hai mươi tám đã thăng tới thái giám Thượng bảo lĩnh sự hầu vua tòng ngũ phẩm, ai nấy trong các cung đều tin phục.

– Hoàng thượng vừa về từ ngoại ô phía tây, nhân lúc qua đây thăm hỏi nên cũng ngồi xuống uống hai chén rượu ạ.

– Như vậy thì vừa hay. – Thái giám Thất Bảo sửa lại quần áo trong cung, khẽ phất phất trần, leo bậc thềm lên đình Mai.

– Thần xin thỉnh an thái hậu nương nương, vạn tuế gia, hoàng hậu nương nương và hai vị nương nương.

Khi lão khấu đầu, hai vị phi tần trẻ tuổi lập tức ngừng cười nói, thậm chí còn khom người không được tự nhiên trên chỗ ngồi. Chỉ nghe thấy thái hậu cười nói:

– Anh Mai, đứng lên đứng lên. Cát Tường nói anh có chuyện quan trọng phải về, làm khó anh Mai xa xôi như vậy còn tới hầu hạ.

Tiếng thái hậu trong suốt, trầm lắng bình tĩnh như vào nước biển mùa đông. Thái giám Thất Bảo ngẩng đầu lên vừa hay có thể thấy ánh mắt sáng ngời của bà, vẫn làm lão đắm đuối như bao năm qua.

– Gần đây nô tỳ không thường xuyên hầu hạ trước mặt thái hậu nương nương, mỗi ngày chỉ có thể khẩn xin thái hậu, vạn tuế gia và các vị nương nương an khang cát tường. Sau khi già cả, dầu muốn hầu hạ trước mặt nương nương cũng là có lòng mà không đủ sức.

– Đúng vậy… – Thái hậu lẳng lặng thở dài, bà kẹp lấy cánh hoa rơi liệng xuống chỗ ngồi ở giữa ngón tay – Lúc mới gặp gỡ anh Mai hình như cũng là tiết đầu xuân thế này…

Bà buồn bã hồi tưởng lại trong nháy mắt rồi cười nói với các phi bên cạnh:

– Năm đó trong ngoài cung đình thái giám Thất Bảo đều có tiếng là “thần tiên”. Đầu xuân hàng năm lúc hoa mai nở rộ, tiên đế đến cầu Nhiên Xuân ở rừng mai thì đều có thái giám Thất Bảo mặc áo trắng múa dưới mai đỏ, thật sự chỉ có núi băng đỉnh tuyết mới có thể so bì với dáng vẻ thanh khiết ấy. Vì đó mà tiên đế mới gọi là “Mai thị”. Đáng tiếc các con còn trẻ, chưa từng trông thấy cảnh ấy. – Bà than thở – Nói như thế, anh Mai cũng phải hơn sáu mươi tuổi, đã đến lúc nên nghỉ ngơi để các học trò làm việc rồi. Bảy học trò mà anh dạy dỗ người này hơn người kia, anh cũng bớt phải nhọc lòng.

– Vâng, được thái hậu khen ngợi là phúc của chúng nó. Nô tỳ không còn có ích nữa rồi, hai năm qua vẫn ăn chùa lương bổng trong cung mà lòng bất an. Hôm nay xin thái hậu nể tình, để nô tỳ về quê sống tiếp. Đã đi hơn năm mươi năm, lớn tuổi rồi thì muốn trở về thăm ạ.

Thái hậu trầm mặc trong khoảnh khắc, đình Mai dường như nghiêm túc cô quạnh không có gió. Các phi khẽ cụp mi mắt, chỉ có thái giám Thất Bảo vẫn ngẩng mặt, mặc cho ánh mắt thái hậu quét trên mặt. Hoạn quan tuổi quá sáu mươi mà mặt mày vẫn như xưa, chỉ là nếp nhăn khóe mắt đã khắc sâu, lại khiến người ta không khỏi liên tưởng liệu sự mài mòn của năm tháng có đau đớn hay chăng. Cuối cùng thái hậu lại cười, nói với các phi chung quanh:

– Các con nghe nghe lời y nói kìa, như thể trong cung không nuôi nổi y vậy. Thất Bảo!

Từ lúc đó bà mới gọi thẳng tên của thái giám Thất Bảo, thái giám Thất Bảo bèn chỉnh đốn lại tinh thần, cung kính thưa:

– Vâng.

– Ta thấy công vụ hai năm nay anh đảm đương cũng rất khá, đám thanh niên nào có thể so bì với con mắt chọn mua ở cục Châm Công[1] như anh?

[1] Tên một cơ quan của hoạn quan, một trong tám cục của nhà Minh, chuyên tạo quần áo trong cung.

– Tạ ơn thái hậu quá khen. Chỉ là nô tỳ tuổi tác đã cao, nào còn phân rõ được quần áo xấu đẹp, công vụ hai năm này đều là trò của nô tỳ làm, nghe thái hậu nương nương khen ngợi thế thì nô tỳ đã có thể yên tâm rồi.

Thái hậu nhìn áo kép nhẹ như bẫng mà như có điều suy nghĩ, hỏi:

– Học trò của anh nhiều, không biết là ai thế?

– Một đưa Khu Ác, một đứa Tịch Tà.

– Cho dù thật sự nỡ để anh về nhà thì anh định giao việc chọn mua cho ai đây?

– Khu Ác thận trọng hơn ạ.

Thái hậu khe khẽ hừ một tiếng:

– Thứ cần khi thu mua[2] hàng dệt cho cục Châm Công là mắt nhìn. Anh đừng khiến cả người lẫn vật đều dính vào thứ mà ta nhìn không quen mắt rồi đưa tới trước mặt ta. – Bà chọn từ ít khắc nghiệt hơn, ngay cả chính bà cũng có cảm giác ấy.

– Anh tự xem đi thôi. – Cuối cùng bà nói.

[2] Đầu thời Minh, sau khi thu hoạch xong mà không đủ hoặc không phù hợp với yêu cầu của bộ phận thì sẽ quan phủ sẽ bỏ tiền mua sắm từ thương nhân. Thời vua Anh Tông (1436-1449) hoạn quan ở khắp nơi, chuyên đảm nhiệm việc thu mua.

– Vâng, thái hậu nương nương nói rất đúng. – Thái giám Thất Bảo tiếp lời hết sức tự nhiên – Luận về phẩm cách thì Tịch Tà cao hơn.

– Vậy để Tịch Tà đi. – Thái hậu chậm rãi nói – Ta rất thích cậu học trò út Khang Kiện của anh, anh đi rồi thì cứ gọi cậu ta đến cung Từ Ninh hầu.

– Vâng, tạ ơn ân điển của thái hậu.

– Việc thu mua trong cung trước nay hãy liên hệ với bộ Hộ, giao lại xong xuôi thì bảo Tịch Tà đến chỗ hoàng thượng tạ ơn.

– Vâng. – Thất Bảo dập đầu với hoàng đế – Tạ ơn ân điển của hoàng thượng.

Gió mát mùa xuân của năm Khánh Hi thứ mười khẽ phất qua gương mặt hoàng đế mang đến hương thơm ngọt ngào của hoa mai. Hắn ta nhíu đôi mày nhếch đến sát tóc mai và nheo cặp mắt lại nhìn bầu trời xanh thẳm đến đờ ra. Lúc người nô tài già có ảnh hưởng lớn nhất trong cung này đi, hắn ta chỉ cầm chén rượu, không yên lòng nói:

– Miễn đi.

Có lúc Thái giám Thất Bảo sẽ nghĩ tới tương lai. Người sáu mươi ba tuổi rất khó nói còn có tương lai gì, chẳng qua là khi lão nhìn hai người học trò bên cạnh, lão liền nghĩ tới bên trong tòa cung điện sẽ có những sóng to gió lớn thế nào. Thấm nhuần ở trong cung năm mươi tám năm, tất nhiên sẽ nhìn thấu tỏ hơn. Giống như đánh cờ vây vậy, hai con cờ then chốt lại được mình dùng thời gian chín năm khổ tâm bày bố nhưng lúc này chẳng qua chỉ là tàn cục trong mắt mình mà thôi. Mỗi lần nghĩ đến chỗ ấy, kẻ trọn đời tịch mịch ít khi động sắc mặt như lão cũng sẽ hơi tự đắc.

Thái giám Thất Bảo nghỉ ngơi ở biệt đình. Cát Tường buộc con lừa vào lan can cho lão. Tịch Tà thì bưng ấm nước tới, lão chậm rãi uống hết mấy ngụm. Trên sườn núi cỏ thơm nối liền đến chân trời, vắng vẻ không tiếng động, chỉ có cơn gió dịu dàng kêu khẽ lượn quanh gò đất. Thái giám Thất Bảo lấy ống tiêu từ trong ngực ra đặt bên môi, trong ống tiêu chảy ra một chuỗi âm thanh du dương. Lão không kiềm được mà cười ha hả vài tiếng rồi đứng dậy, sải bước ra ngoài biệt đình, dùng sức hít lấy không khí mùa xuân. Đoạn lão lại giơ ống tiêu lên, tập trung tư tưởng, đột ngột thổi cho thỏa thuê. Âm sắc xán lạn như chảy thẳng xuống theo hẻm rồi vòng quanh núi. Tiếng tiêu bay vút cùng cơn gió tựa như tiếng cười dài tịch mịch truyền tới từ chốn xa xăm. Thái giám Thất Bảo buông ống tiêu, đưa hai cánh tay ra đón gió và cười to:

– Có kẻ mười năm mài một thanh kiếm, hôm nay ta có thể được gọi là mười năm tấu một khúc rồi! Quả là thỏa thuê lòng người, thỏa thuê lòng người. – Lão bỏ đi vẻ kính cẩn thường ngày, khí khái hào hùng tung bay giữa hai lông mày, có thể thấy vẻ hào hiệp như lưỡi dao sắc bén giấu mình mấy chục năm đột nhiên ra khỏi vỏ chiếu vào hai mắt người ta.

Lão chợt quay đầu lại nói:

– Đi đây!

– Thầy ơi! – Cát Tường vội vàng tiến ra đón – Thầy định đi đâu? Trở về Hàn Châu ạ?

Thái giám Thất Bảo dừng bước, mỉm cười nói:

– Trở về Hàn Châu gì chứ? – Lão xoay người nhìn cung viện xán lạn dưới chân núi rồi nói – Ta chỉ là một tên hoạn quan mà thôi, rời khỏi mảnh cung đình ấy thì chẳng là cái thá gì. Thế giới rộng lớn mênh mông vô ngần cũng chẳng có đất cho ta dung thân, các con cũng giống như vậy.

Lão nhìn hai người học trò rồi bảo:

– Mặc dù sau này các con nhất định sẽ mây mưa thất thường, thậm chí một tay che trời nhưng chỉ cần rời khỏi nó thì sẽ giống như ta hôm nay, không chốn để về.

Tịch Tà đi tới nói:

– Thầy ơi.

Thái giám Thất Bảo mỉm cười vuốt ve mái tóc đen mềm mại của hắn, dịu dàng nói:

– Con phải tự thu xếp ổn thỏa đấy.

Lão cởi con lừa ra, vòng tay ra sau mà dắt đi theo con đường quanh co khúc khuỷu. Cát Tường và Tịch Tà quỳ rạp xuống đất, lặng lẽ khấu đầu về phía bóng lưng lão. Cơn gió mạnh trên không dường như còn thấp thoáng tiếng cười của thái giám Thất Bảo.

Đừng đọc ở chỗ reup nữa, vui lòng đọc tại vongnguyetlau10.wordpress.com để mình mau cập nhật chương mới.

Hoàng đế hí hoáy quân cờ trong tay, trong lòng hơi do dự, mắt thấy một con rồng lớn ở góc trên đã như con thú bị nhốt và mảnh cờ sống giữa trung tâm bàn cờ chỉ có mấy quân lẻ loi, quả là nhảy cũng không được mà nối liền cũng chẳng xong. Càng nghĩ hắn ta càng không khỏi tức giận:

– Chẳng lẽ hôm nay lại để em thắng? – Hoàng đế trợn mắt với Thành Thân vương ở đối diện, ném con cờ vào trong hộp.

Thành Thân vương cười hì hì, phe phẩy cây quạt trong tay và nói:

– Hoàng thượng lại mệt rồi, chi bằng hôm nay tới đây thôi.

Hoàng đế trợn mắt nhìn người em trai ruột thịt nhỏ hơn mình hai tuổi này, vừa định mở miệng đã nghe thấy Cát Tường bước nhanh tới ngoài mành bẩm:

– Khởi bẩm vạn tuế gia, Tịch Tà mới nhậm chức thu mua của cục Châm Công đến tạ ơn ạ.

Hoàng đế đang xấu hổ, nhờ y chen vào nên không khỏi cảm thấy sảng khoái, vì vậy nói:

– Để hắn vào đi.

Thành Thân vương không kiềm được vỗ tay khen:

– Hay cho một tên nô tài, tới thật là đúng lúc! Quả thật không có giây phút nào không chiều theo lòng người. Nếu không phải thái hậu đã cho hoàng thượng sớm hơn một bước thì thần còn muốn đưa hắn về làm người hầu trong vương phủ đấy.

– Để ở chỗ của em thì đúng là dao trâu mổ gà. – Hoàng đế nói – Chỗ nào trong vương phủ của em chứa chấp được hạng nhân vật này chứ?

Ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng, một thái giám trẻ tuổi gầy gò mặc quần áo màu xanh trong cung được Cát Tường dẫn theo cúi đầu đi vào, quỳ xuống dập đầu ở bên ngoài rèm rồi nói:

– Nô tỳ Tịch Tà tạ chủ long ân, hoàng thượng vạn phúc kim an.

Hoàng đế chỉ cảm thấy lúc làm lễ thân thể hắn tao nhã, giọng nói trong trẻo nền nã, chưa nhận ra đã yêu thích mấy phần, nói:

– Đứng lên đi.

– Dạ. – Tịch Tà đứng dậy, thõng tay đứng bên ngoài.

Hoàng đế sai người vén màn lên:

– Vào đây đáp lời.

Tịch Tà vội bước mấy bước vào trong rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Hoàng đế không khỏi hít một hơi lạnh, còn nghe thấy Thành Thân vương bên cạnh không kìm được mà “A” một tiếng. Chỉ thấy thiếu niên trước mắt thanh thản lạ thường, khuôn mặt trắng như tuyết không mang theo tạp sắc, dưới ánh mặt trời êm dịu lại trong suốt như băng lạnh càng làm bật lên đôi mắt hếch có ánh sáng linh hoạt không gì sánh được. Trong ánh mắt chuyển động như có sông băng phá đê ra khiến cơn lạnh lẽo thấm vào da, làm người ta không thể nhìn thẳng.

Hoàng đế vẫy tay với hắn, hắn đến gần hơn một chút. Hoàng đế lại cẩn thận quan sát, thấy hắn chừng mười mấy tuổi, khác xa những thái giám mập mạp khác, thể trạng rất gọn mà khỏe mạnh, nhất cử nhất động tuy là kính cẩn nhưng lại mang theo vẻ hào hiệp.

– Khanh tên là Tịch Tà?

– Vâng.

– Quê cũ ở đâu?

– Nô tỳ là người kinh thành.

– Ồ, hiếm có đấy. – Hoàng đế hỏi – Vào cung được mấy năm rồi?

– Nô tỳ vào cung muộn, mới chín năm ạ.

– Thầy khanh rất coi trọng khanh đấy.

– Là nhờ sự yêu thương của thầy và sự cất nhắc của thái hậu với hoàng thượng ạ.

– Công việc của khanh không dễ làm đâu. – Hoàng đế cười nói – Trước nay cục Châm Công và cục Nội Chức Nhiễm[3] tiếp xúc với nương nương các cung. Trước giờ con mắt thưởng thức của thái hậu không tầm thường, những nữ chủ nhân trẻ tuổi bây giờ cũng không dễ hầu hạ. Thầy khanh là thái giám kiêm giữ ấn hai cục, vẫn luôn được thái hậu coi trọng. Khanh cũng nên tự thu xếp cho ổn thỏa. Không nói chuyện khác, trên các khoản mục đã phải hết sức cẩn thận.

[3] Tên cơ quan của hoạn quan, một trong tám cục nhà Minh chuyên phụ trách việc nhuộm vải vóc cho hoàng đế và cung đình sử dụng.

– Vâng, xin tuân lệnh thánh.

Cát Tường ở bên cười nói:

– Hai năm qua cơ thể thầy không khỏe, mọi việc đều do sư đệ này của thần xử lý, tạm coi như thỏa đáng.

Hoàng đế nói:

– Vậy thì vất vả rồi, còn tuổi nhỏ mà làm việc lại chu đáo.

Tịch Tà nói:

– Thầy nô tỳ đã từng nói, giải quyết công việc đều như đánh cờ, mỗi một bước đều phải lường trước chuyện sau này ra sao mới có thể thỏa đáng được.

– Ô! – Thành Thân vương phe phẩy cây quạt nói – Thái giám Thất Bảo còn biết chơi cờ cơ à?

– Vâng, thầy của nô tỳ rất rành đạo này.

Hoàng đế đột nhiên hỏi:

– Khanh cũng biết đạo đánh cờ sao?

– Mấy sư huynh đệ chúng nô tỳ đều biết đôi chút ạ.

Cát Tường nói:

– Trong đó Tịch Tà là người giỏi đánh cờ nhất đấy ạ.

Hoàng đế trỏ về phía bàn cờ, cười nói:


trướctiếp