Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 7


trướctiếp

"Kính coong", tiếng chuông cửa khiến Điền Vũ Kha tỉnh lại, cô lau nước mắt và cố gắng điều chỉnh tâm trạng, "Để tôi ra mở cửa".

Dương Tam đem khung gỗ kia cất vào ngăn kéo, ánh mắt nhìn về phía cửa có chút chăm chú--- tà khí ngày càng đậm hơn, còn hơn cả trên người của Hà Hằng kia, từ xa cô đã có thể cảm nhận được.

Điền Vũ Kha tâm trạng không yên dẫn theo một người phụ nữ sáng sủa, xinh đẹp đi vào, là khuôn mặt cô đã từng thấy trên máy tính, Tề San, bạn thân của Điền Vũ Kha. Tề San nhìn lên bàn, làm như vô ý hỏi: "Í, cái khung ảnh mà tớ tặng cậu đâu rồi?".

Trái tim Điền Vũ Kha nặng trĩu, cô đã không thể tìm nổi lý do thuyết phục bản thân mình rằng Tề San không liên quan gì đến chuyện này – vừa vào cửa đã chú ý tới cái khung ảnh. Trong những năm ở giới giải trí đã rèn ra tố chất tâm lý của cô, cô vén đám tóc lòa xòa ra sau tai rồi kẹp lại, trả lời: "Bên ngoài bị nứt một tí, tớ mang đi sửa rồi. Đấy là quà cậu tặng tớ, dĩ nhiên tớ phải giữ gìn cẩn thân rồi".

Khóe miệng Tề San nở nụ cười, giọng điệu có chút nũng nịu, "Tớ biết chúng mình thân thiết mà".

Cô ta đặt cái túi lên bàn nói: "Tớ đến thành phố K quay phim, có mang về cho cậu ít đặc sản này".

"Cảm ơn, làm phiền cậu rồi".

Tề San oán trách nói: "Quan hệ của chúng mình là như thế nào chứ? Nếu cậu còn khách sáo là tớ bực mình đấy". Sau đó lại hỏi Điền Vũ Kha, "Đây là bạn cậu à? Sao trước kia tớ chưa gặp bao giờ?"

Điền Vũ Kha nói: "Đây là em họ của tớ", cô không muốn nói chuyện Dương Tam với Tề San, chỉ mong đuổi được cô ta đi.

Tề San hơi đăm chiêu, cười nói: "Em của cậu cũng là em của tớ, gương mặt này của cô ấy mà không vào làng giải trí thì tiếc quá".

Tính tình Dương Tam có chút nguy hiểm nhưng gương mặt không thể chê vào đâu được, mặt mày như tranh, thần thái bất phàm. Khi cô ấy không động tay hay mở mồm, cái vẻ ngoài này vẫn có thể lừa gạt được người khác.

Dương Tam thản nhiên nói, "Không có hứng".

Sau đó ngồi xuống, cầm quyển sách trên giá lên xem, rất có dáng vẻ tránh xa bà mày ra.

Tề San đưa đồ cho Điền Vũ Kha rồi bảo là đã tìm được cho cô ấy một gameshow, sau đó đi về.

Sau khi Tề San đi khỏi, Điền Vũ Kha nhìn Dương Tam với vẻ mặt phức tạp, "Đại sư, thực sự là cô ấy sao?"

Dương Tam khép sách lại, gật gù, "Mảnh vỡ trung tâm của Bình Đoạt Vận chắc là ở chỗ cô ta. Vầng trán hẹp, Thiên Thương (1) trũng, Sơn Căn (2) thấp, số quý nhân rất kém, về lý mà nói thì sự nghiệp đi xuống, thường gặp khó khăn. Xương gò má cao là người dễ bán đứng bạn bè. Nhìn mặt cô ta lẽ ra số mệnh phải rất kém. Nhưng hiện tại số mệnh dày, làm việc thuận buồm xuôi gió, chắc là có liên quan đến mảnh vỡ trung tâm".

(1) Hai khu vực xương nổi cao ở hai bên phía trên ở dưới đuôi chân mày chạy lên sát chổ chân tóc gọi là Thiên Thương thượng phủ.

(2) Đó là khoảng sống Mũi nằm giữa 2 Mắt. Trong quan niệm "Thiên nhân tương trữ" của Á Đông.

Cô không chút khách khí vạch trần sự thật, "Nói một cách đơn giản là cô ta đã cướp đi số mệnh của cô!"

Tuy Điền Vũ Kha đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi nghe được vẫn bị đả kích, mặt mày tái nhợt.

Dương Tam nhếch mép nói: "Cô ta giúp cô cũng không phải do áy náy gì đâu mà là để liên tục hấp thụ số mệnh trên người cô thôi".

Điền Vũ Kha đau đớn nhắm chặt mắt, bởi vì trước đó Dương Tam thể hiện ra đủ loại thần kỳ nên cô đã tin vào lời của Dương Tam. Càng tin tưởng lại càng đau khổ. Cô vốn cho rằng Tề San là người bạn thân nhất của mình, cô thật sự biết ơn sự giúp đỡ của cô ta trong thời gian qua, nhưng không ngờ rằng bạn thân trong mắt cô lại là nguồn cơn gây ra mọi đau khổ cho mình.


trướctiếp