Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 20


trướctiếp

Dương Tam thấy ánh mắt của anh, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?".

Từ Xuân Thâm đắn đo nói: "Trên đầu cô đã mọc mầm".

Dương Tam nghe vậy, đưa tay lên sờ đầu – có đâu, không sờ thấy gì mà.

Từ góc nhìn của Từ Xuân Thâm, bàn tay của Dương Tam đưa xuyên qua cái mầm xanh kia, như là xuyên qua không khí vậy, mầm nhỏ kia còn hơi cong cong, nhẹ nhàng chạm và ngón tay của Dương Tam như cho cô ấy một nụ hôn.

Dương Tam sờ soạng trên đầu mình một lúc, khẳng định chắc chắn trên đầu mình không có mầm gì hết. Nhưng cô cũng không nghĩ Từ Xuân Thâm là người tùy tiện nói dối hay trêu đùa người khác...

Cô hơi nhướng mày, vậy là cái đó, không có thực thể à?

Dương Tam lấy Gương chiếu yêu từ vòng tay không gian ra, nếu là yêu quái, sử dụng Gương chiếu yêu sẽ nhìn được nguyên hình. Nhưng trên mặt gương sáng loáng Dương Tam chỉ thấy hình dáng con người của chính mình.

Từ khi cô bắt đầu có ký ức, cô không biết nguyên hình của mình là gì và cũng không thể biến về nguyên hình được.

Cô đã từng hỏi sư phụ Trấn Nguyên Tử của mình nguyên hình của cô là gì.

Khi đó Trấn Nguyên Tử vuốt vuốt râu, nói với cô một cách chân thành rằng: "Tam à, bởi vì nguyên hình của con rất xấu dọa con sợ hãi và ngất đi. Ta đành mời Linh Bảo Thiên Tôn giúp đỡ phong ấn lại, đỡ cho về sau mỗi lần con biến về nguyên hình lại gặp ác mộng".

Tất nhiên, những lời này Dương Tam không bao giờ tin dù là nửa câu. Chắc chắn sư phụ cho là cô ăn vụng quả nhân sâm quý báu của ông ấy, ghi thù trong lòng, cho nên mới ác ý mà chê bai cô.

Phát hiện bản thân bỗng thất thần nhớ về những chuyện ngày xưa, Dương Tam cũng có chút hoài niệm – mặc dù sư phụ đôi khi thật sự thiếu đòn nhưng đến bây giờ cô vẫn sống một cách thuận buồm xuôi gió, thực sự cô đã được ông che chở cho rất nhiều.

Trong lòng nhớ nhung nhưng cũng nghiến răng.

Không phải cô chỉ hay nói đùa sẽ hái một quả nhân sâm để tổ chức tiệc nhân sâm thôi à? Thế mà đến tận bây giờ cũng không thèm liên lạc, grừ grừ, hại cô có nhà cũng không thể về.

Dừng! Không nhớ về nó nữa!

Dương Tam phục hồi lại tinh thần, cất Kính chiếu yêu đi, xoa xoa cằm nhìn Từ Xuân Thâm.

"Sao thế?"

Dương Tam nói: "Gương của tôi không nhìn ra được cái gì hết, cho nên..."

"Cho nên?"

"Cho nên tất nhiên là nhìn vào mắt anh rồi". Dương Tam thẳng thừng nói.

Giây tiếp theo, Từ Xuân Thâm bị cô đẩy ngã trên ghế, hai tay cô đặt lên vai anh, làm ra tư thế cô ở trên, Từ Xuân Thâm ở dưới.

Từ Xuân Thâm có chút bất đắc dĩ, "Đừng nghịch ngợm".

Dương Tam nói với giọng điệu dỗ dành trẻ con: "Anh chịu khó nào, đợi tôi kiểm tra một chút rồi sẽ buông anh ra".

Xét về độ tuổi của cô thì Từ Xuân Thâm đúng là một đứa bé.

Từ Xuân Thâm cảm thấy may đây là trong mơ, nếu trong hiện thực mà để người ta nhìn thấy anh bị một cô bé đẩy ngã thì thanh danh gì cũng không còn nữa.

Khuôn mặt của Dương Tam ở gần anh đến mức có thể đếm được từng sợi lông trên mặt anh. Anh muốn quay đầu theo phản xạ, đổi lại là một cái hừ bất mãn của Dương Tam, "Từ từ đã xem nào! Tôi chưa kiểm tra xong đâu".

Anh buộc phải nhìn vào mắt cô, nhìn cô một cách chăm chú.

Đường nét khuôn mặt cô xinh đẹp, thanh tú, kết hợp với nhau sẽ thành một cảnh đẹp ý vui. Nhưng ấn tượng nhất là đôi mắt của cô, xanh trong mới nhìn thì như Tây Hồ vào xuân, sóng gợn lăn tăn, nhưng nhìn kỹ lại là hồ nước lạnh giá lúc vào đông, ánh lên màu xanh lạnh giá. Nhưng đôi mắt như vầng trăng của cô đã làm dịu đi sự lạnh lùng ấy.

Không biết qua bao nhiêu lâu, Dương Tam buông tay ra, nhíu mày buồn bực, "Vẫn không nhìn thấy".

Kỳ lạ thật.

Đây là lần đầu tiên Dương Tam gặp chuyện quỷ dị như vậy, cứ canh cánh trong lòng về cái mầm mà Từ Xuân Thâm nói. Đầu tiên cô phải chắc chắn rằng chỉ có Từ Xuân Thâm nhìn thấy trong mơ hay ai cũng thấy được.

Trong lòng Dương Tam vừa động đã rời khỏi giấc mơ của Từ Xuân Thâm.

Từ Xuân Thâm cụp mắt – một người có thể tùy ý ra vào trong giấc mơ của anh như vậy, lẽ ra anh phải có tâm lý cảnh giác. Nhưng anh lại chưa bao giờ lo lắng về Dương Tam. Là vì đối phương quá trong sáng vô tư hay do sự tín nhiệm khó hiểu của anh với cô?


trướctiếp