Tạ Âm Lâu lại bắt đầu
sốt cao liên tục, triệu chứng bệnh giống hệt như năm mười hai tuổi, cô
sốt đến mê sảng, mồ hôi lấm tấm trên mặt chảy xuống cằm và cổ, áo ngủ
mặc trên người ướt đẫm hết cái này đến cái khác, bảo mẫu cầm khăn lông
khô ráo lau chùi, cởi lớp áo tơ tằm đang bị cánh tay và đôi chân trắng
như tuyết đè chặt ra.
Sau đó bà ấy bắt
đầu đút nước thuốc cho Tạ Âm Lâu, vị thuốc đông y đắng ngắt làm đôi môi
cô tê dại, cổ họng cũng bị trận sốt cao làm khô khốc không thể nói thành lời, cực kỳ khó chịu. Cô không nhịn được co tròn người lại, ngón tay vô thức siết chặt một thứ gì đó.
Bảo mẫu
nương theo ánh đèn mờ nhạt phát hiện trong tay Tạ Âm Lâu đang siết chặt
một lá bùa hộ mệnh màu vàng, hình như lúc thay đồ cho cô đã rơi khỏi cổ
áo.
Lúc đó khung cảnh hỗn loạn, không ai rảnh quan tâm cái bùa hộ mệnh này rơi xuống chỗ nào.
Không ngờ rằng Tạ Âm Lâu đang sốt mơ màng lại nắm chặt trong tay cả đêm cũng
không buông ra, cho dù bảo mẫu có muốn gỡ ra cũng chỉ làm đầu ngón tay
cô càng siết chặt đến trắng bệt.
Không gỡ ra được, bảo mẫu đành phải để Tạ Âm Lâu nắm chặt, thu dọn áo ngủ ướt nhẹp mồ hôi và chén sứ lặng lẽ đi ra ngoài.
Phòng ngủ tối tăm trở nên cực kỳ yên tĩnh, rèm cửa sổ lụa trắng chậm rãi bay phấp phới trong gió đêm.
Tạ Âm Lâu trong làm ổ chăn đau đớn trở mình, ý thức hỗn loạn của cô vẫn
đang đắm chìm trong cảnh mơ, ở một nhà ga xa lạ nọ cô luôn chạy về phía
trước, phía sau dường như có con quái vật đuổi theo cô như cái bóng,
liên tục phả hơi nóng làm cổ cô đổ mồ hôi.
Tiếng động từ thế giới bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, trước mặt là màn
sương đen dày đặc, ngay khi cô không còn đường chạy phải quay đầu đối
mặt nó, thì con quái vật màu đen đáng sợ kia cũng đột nhiên nhào tới…
Hàng mi dài đang nhắm chặt của Tạ Âm Lâu run rẩy hai cái, cô thở hổn hển
nhưng không tỉnh dậy, nhiệt độ cơ thể cao đến đáng sợ, trong ý thức chập chờn, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra.
Đầu tiên là giọng nói bình tĩnh của Tạ Thầm Ngạn: “Sốt cả một đêm mà vẫn
chưa hạ, tạm thời gạt ba mẹ đi, chờ trời sáng anh đi mời bác sĩ.”
“Mời đến cũng chỉ kê thuốc đông y, lần nào chị sốt cao mà không dặt dẹo mất
nửa tháng… Lần này đột nhiên bệnh, đầu óc sẽ không sốt đến hỏng nữa đấy
chứ?” Tạ Thầm Thời nói rồi đi đến mép giường, vươn bàn tay lạnh lẽo đặt
lên trán Tạ Âm Lâu, rất nóng, trái ngược hoàn toàn với lòng bàn tay của
cậu ấy.
“Biết vậy đã không đánh tên họ Phó kia, nếu như ba biết em làm chị sợ đến đổ bệnh, có khi nào giết em tế trời luôn không?”
“Bây giờ em đi chịu đòn nhận tội đánh thức tình thương của ba còn kịp đấy.”
“Tạ Thầm Ngạn, anh đúng là người xấu tính, em với anh cùng đánh nhau, sao
lại thành em gánh nồi? Chẳng lẽ anh vừa mắt với tên họ Phó kia?” Tạ Thầm Thời vừa nhắc tới Phó Dung Dữ đã thấy ngứa tay, ngón tay cái ấn mạnh
làm phát ra tiếng răng rắc, không hề che giấu oán hận, nói: “Em biết mà, lúc trước ba ép anh ta từ hôn, anh ta đã không cam lòng, ánh mắt anh ta nhìn chị… giống như chó sói nhìn thỏ trắng.”
“Thầm Thời, ở trong nhà họ Tạ đừng nhắc đến chuyện hôn ước.”
Giọng nói của Tạ Thầm Ngạn cũng gần hơn, đi đến cạnh mép giường nhìn Tạ Âm
Lâu vẫn chưa hạ sốt, mặt cô còn trắng hơn cả áo gối trắng như tuyết, hơi thở mỏng manh, thỉnh thoảng còn khẽ nói mấy lời mê sảng mơ hồ.
Nếu cẩn thận lắng nghe thì sẽ biết là đoạn ký ức đã bị lãng quên: “Phó,
Dung Dữ… Hoa hồng ở góc hẻm cây Hoàng Giác đã nở hoa… anh đừng đi, đừng
quên em mà…”
Không khí trong phòng ngủ ngừng lại, Tạ Âm Lâu bị nhốt trong cơn sốt cao như bị trói chặt, không thể nào thoát ra.
Cô chìm trong tăm tối không tìm thấy lối ra, cô bật khóc, nước mắt sinh lý chảy dọc theo đôi hàng mi nhắm chặt, cho đến tận khi Tạ Thầm Ngạn cầm
lấy bàn tay gầy gò của cô, giống như từ từ kéo cô về thế giới hiện thực.
Tạ Âm Lâu không khóc nữa, đến khi trời tờ mờ sáng mới dần tỉnh táo lại,
đôi mắt ngập nước thất thần nhìn Tạ Thầm Ngạn canh giữ bên cạnh cô một
tấc cũng không rời: “Hạ sốt rồi.”
Hàng
chân mày lạnh lẽo của Tạ Thầm Ngạn hơi giãn ra, cầm ly thủy tinh bên
cạnh đút nước cho cô, giọng nói hơi khàn cực kỳ dịu dàng: “Thầm Thời hầm cháo cho chị, có muốn ăn một chút không?”
Đột nhiên Tạ Âm Lâu như không nhận ra cậu ấy, xốc chăn muốn xuống giường,
rồi không biết mình đang nói cái gì: “Trời sáng rồi, anh Dung Dữ còn
đang chờ chị ở cây Hoàng Giác, anh ấy đã hứa sẽ luôn chờ chị.”
Đôi chân trơn bóng khó nhọc lắm mới đặt xuống sàn nhà, nhưng thân hình gầy
yếu tựa như một cơn gió đã có thể đánh gãy, chưa đi được hai bước đột
nhiên cứng đờ đứng yên một chỗ.
“Chị.”
Tạ Thầm Ngạn khẽ nói, bình tĩnh nhìn hành động của cô.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên đổ mưa to, Tạ Âm Lâu yên lặng quay đầu lại, cả người
túa ra một lớp mồ hôi mỏng, đến khi cô lên tiếng lần nữa, rất khẽ: “Chị
đứng ở đây làm gì?”
Cô giơ tay đỡ vầng
trán choáng váng, có lẽ vì uống mấy chén thuốc nên cơ thể mềm nhũn không đứng vững, may còn Tạ Thầm Ngạn đỡ cô về rồi dùng chăn bọc chặt người
cô lại, thấp giọng nói: “Chị bị ốm.”
Đầu óc trì trệ của Tạ Âm Lâu cuối cùng cũng khôi phục lại, nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở câu lạc bộ Đàn Cung ngày hôm qua.
Cô và Phó Dung Dữ cãi nhau vì chuyện hình xăm trong phòng trà, rồi Tạ Thầm Ngạn tìm đến, hai người lao vào đánh nhau, sau đó Tạ Thầm Thời bất ngờ
xuất hiện dùng bình hoa đánh Phó Dung Dữ từ phía sau.
Tạ Âm Lâu đã quên lý do cô ngất xỉu, đôi mắt thâm quầng do sốt cao trợn to, vô thức nắm tay Tạ Thầm Ngạn: “Anh ấy…”
Vừa nghe tới ‘anh ấy’, Tạ Thầm Ngạn đã biết Tạ Âm Lâu muốn hỏi ai, bình
tĩnh nói: “Phó Dung Dữ chỉ bị thương ngoài da, không chết được, Thầm Thì cũng không sao cả.”
Tạ Âm Lâu đang căng thẳng từ từ thả lỏng, mệt mỏi rã rời dựa vào người cậu ấy, nhắm mắt lại.
Thấy cô bị bệnh còn chưa lấy lại tinh thần, Tạ Thầm Ngạn không nhắc đến
chuyện liên quan đến Phó Dung Dữ nữa, để Tạ Âm Lâu nằm trên giường nghỉ
ngơi, sau đó cậu ấy lại ngồi xuống ghế.
Có em trai canh chừng, Tạ Âm Lâu yên lòng chìm vào giấc ngủ một lần nữa,
nhưng dù đã hết sốt thì những nơi khác trên cơ thể như tay, chân, và cả
dạ dày bị uống thuốc đông y đều để lại di chứng của bệnh.
Trong vòng nửa tuần tiếp theo, thời gian Tạ Âm Lâu mê man còn dài hơi lúc tỉnh táo.
Nhưng dù là ban ngày hay là buổi tối, chỉ cần mở mắt ra, bên cạnh cô luôn có
một cậu em trai canh chừng nửa bước không rời, còn kể lại chuyện cười
cho cô nghe: “Trước kia em bệnh, chị hay dùng rễ bản lam ngâm với mì ăn
liền đút cho em, nhớ không?”
Cái miệng nhỏ của Tạ Âm Lâu đang uống thuốc trong bát sứ men trắng, hơi cong lên như gật đầu đồng ý.
Tạ Thầm Thời lười nhác ngồi trên ghế, cười khẽ: “Năm ông đây ba tuổi, nửa
đêm bị chị mò vào phòng, kêu trời không thấu gọi đất không hay… Còn tên
Tạ Thầm Thời nham hiểm kia thì lại giả ngủ không nghe thấy, trời đất ơi, chị bưng súp mì màu xanh rót vào miệng em.”
“… Có chuyện này sao?”
“Vừa nãy ai đó mới nói chưa quên?” Tạ Thầm Thời giúp cô nhớ lại, hình ảnh ấy sẽ khắc sâu trong tiềm thức cậu ấy suốt đời này: “Chị mặc đầm trắng hai tay bưng chén bước vào, thấy em xém rớt xuống giường còn nhiệt tình ôm
em nhét vào chăn lại.”
Ký ức của Tạ Âm Lâu hơi rối loạn, cô đã sớm quên những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, khóe môi cong lên một nụ cười.
Nghe Tạ Thầm Thời kể lại những chuyện thú vị khi còn nhỏ, cô từ tốn uống hết thuốc, thật ra thì không quá đắng, dược tính của thuộc bắt đầu phát huy tác dụng, cô thấy mệt mỏi rã rời, khẽ ngáp một cái rồi nói: “Em đi ra
ngoài đi.”
“?”
“Chị muốn tắm…” Tạ Âm Lâu thấy Tạ Thầm Thời đứng bất động như núi, ghét bỏ kéo áo của mình: “Ngủ trưa dậy cả người toàn mồ hôi.”
Tạ Thầm Thời đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, còn đóng cửa lại.
Tắt đèn làm căn phòng hơi tối và cực kỳ yên tĩnh, Tạ Âm Lâu vịn mép giường
đứng dậy, đầu ngón tay mò lấy bùa hộ mệnh bị cô ném dưới gối, cô nương
theo ánh sáng quan sát nó, biểu cảm trên khuôn mặt hốc hác do bệnh càng
thêm sâu xa.
Từ lúc sốt cao tỉnh dậy đến giờ, cô cho rằng hai cậu em sẽ hỏi chuyện Phó Dung Dữ.
Nhưng không ngờ rằng dù là Tạ Thầm Ngạn trầm tính nhạt nhẽo, hay là Tạ Thầm
Thời nóng nảy không dễ chọc thì đều như hẹn trước, không ai hỏi đến
chuyện mập mờ giữa cô và Phó Dung Dữ.
Điều này làm Tạ Âm Lâu thấy không quen, cô không biết cặp song sinh này đang ủ mưu gì, càng không biết chuyện gì đang xảy ra ở ngoài kia.
Bởi vì Tạ Thầm Ngạn đã tịch thu điện thoại của cô, thuật lại nguyên lời dặn dò của bác sĩ là làm vậy để cô yên tâm tĩnh dưỡng.
Không có điện thoại để kết nối với thế giới bên ngoài, Tạ Âm Lâu đã bị cắt
đứt thông tin triệt để, chỉ còn mỗi lá bùa hộ mệnh này. Đêm đó Phó Dung
Dữ bị cô chọc tức nên đã nhét nó vào lòng cô, một lá bùa hộ mệnh nho nhỏ bình thường đương nhiên sẽ không bị bảo mẫu vứt đi, nó nằm dưới gối của cô giống như bị lãng quên.
Tạ Âm Lâu im lặng một lúc lâu, rồi xuống giường đi đến phòng thay đồ, kéo một cái rương bằng gỗ đen ra.
Cô quỳ một gối xuống tấm thảm trải sàn, hơi cúi đầu xuống, gò má dịu dàng
như gầy đi không ít, ngón tay ném lá bùa hộ mệnh vào rồi nhét nó xuống
đáy.
Đoạn tình cảm đắm chìm với Phó Dung Dữ, tất cả đều bị khóa chặt trong bóng tối.
…
Sống cuộc sống cách biệt khoảng nửa tháng, cô nhẩm tính thời gian có lẽ chương trình đã được phát sóng.
Ngày nào Tạ Âm Lâu cũng uống thuốc Đông y, cả ngày toàn thân uể oải mệt mỏi, nhân lúc cuối tuần thời tiết đẹp, cô muốn đến cửa hàng của ông chủ Nhan dạo một vòng.
Hôm nay đến lượt Tạ Thầm
Thời đi theo cô, từ trước đến nay cậu ấy không chịu được những lời ngon
tiếng ngọt của Tạ Âm Lâu: “Được rồi, vậy em sẽ đi sắp xếp xe, ai bảo em
là em trai mà chị thương nhất chứ.”
Nói xong, cậu ấy gõ tay xuống mặt bàn: “Uống hết thuốc cho em.”
Ngón tay Tạ Âm Lâu cầm chén lên uống một hớp, rồi như sợ cậu ấy đổi ý, quay người đi về phòng thay đồ để ra ngoài.
Trong nửa tháng nay, dù đã uống đủ loại thuốc bổ nhưng trận sốt cao này vẫn
khiến Tạ Âm Lâu khá kiệt sức, ngay cả bộ sườn xám cô thích nhất cũng bị
rộng rất nhiều, cô vấn mái tóc dài đen óng lên, để lộ cần cổ trắng nõn
đến chói mắt.
Đến cửa hàng ông chủ Nhan,
Tạ Thầm Thời cũng khá quen thuộc nơi này. Vừa vào tới nơi, nghe thấy
trong sân sau nuôi mấy con vẹt màu sắc rực rỡ biết mắng người, cậu ấy
hiếu kỳ đi chọc mấy chú vẹt của ông chủ Nhan, kêu Tạ Âm Lâu chậm rãi đi
dạo trong tứ hợp viện.
“Chị, nhìn thích thứ gì cứ cầm về nhà, để cậu em trai giỏi kiếm tiền khác của chị tính tiền cho.”
Vì không cần cậu ấy bỏ tiền túi nên Tạ Thầm Thời rất hào phóng, dù cậu ấy
đi chọc vẹt thì cũng không quên dặn dò hai vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa,
liếc nhìn họ bằng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng: “Xốc lại tinh thần cho
tôi, nếu để tên chó chết nào đó chạy vào làm chị tôi giật mình, thì tối
nay mấy người đừng trông chờ ông đây thêm đùi gà vào bữa cơm.”
Hai vệ sĩ áo đen vạm vỡ lập tức đứng trước cửa như thần giữ cửa, họ đứng
đó, chỉ cần có khách hàng nào có ý đồ tiếp cận Tạ Âm Lâu thì lập tức bị
vẻ hung thần ác sát của họ dọa chạy té khói, còn thuật lại hai câu:
“Người anh em à, cậu biết cách giết chó không?”
“Có vài con chó không hiểu chuyện, không biết phép tắc chạy đến trước mặt, cứ đơn giản giết nó là được…”
Tạ Âm Lâu chậm rãi tản bộ từ bình hoa cổ đến sách cổ, đi qua bức bình
phòng tranh thủy mặc, bàn gỗ hoa lê bày nghiên mực và sách cổ không còn
xuất bản, cô lặng lẽ đứng một bên, ngón tay trắng nõn cầm lấy một quyển
sách thong thả lật xem, một lát sau lại trả về chỗ cũ.
Tấm rèm lay động, người nhân viên trẻ tuổi bưng một tách trà sứ tráng men còn nóng đi vào: “Cô Tạ.”
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu lướt qua sách cổ rồi dừng lại trên cuốn sách chữ
Phạn không xuất bản nữa, tinh mắt phát hiện bộ sách này thiếu một quyển, cô cụp mắt nhìn trang bìa quen thuộc trên cuốn sách, nhận tách trà, hỏi một câu: “Sách này đã bị bán một quyển rồi sao?”
Nhân viên nghe cô hỏi thăm, dùng trí nhớ cực kỳ tốt nhớ lại: “Đúng vậy, khách hàng đã lấy một quyển trong bộ này.”
Trong lòng Tạ Âm Lâu xác định quyển bị bán chính là quyển sách chữ Phạn cổ mà cô nhận được vào sinh nhật năm nay, lần trước cô nhắn tin cho ông chủ
Nhan, nhưng có vẻ như ông ấy đã quên đọc, vừa hay cô đến đây, nhân tiện
hỏi: “Vậy anh có biết bán cho ai không?”
Nhân viên biết thân phận của Tạ Âm Lâu, vì thế đáp ứng tất cả mọi yêu cầu
của cô: “Trong tiệm có danh sách ghi chép lại mua bán, cô Tạ chờ một
lát, để tôi đi kiểm tra…”
Tạ Âm Lâu bưng chén trà bằng sứ xanh uống cạn, dần trở nên hiếu kỳ.
Trên kệ gỗ tử đàn bên trái, nhân viên lấy ra một cuốn sổ chép tay thật dày,
nhanh chóng lật tìm thông tin ghi chép bán cuốn sách chữ Phạn kia.
Cô mặc sườn xám đứng bên cạnh, trong nhà treo đèn lồng trang trí, ánh sáng dịu nhẹ rọi lên bóng dáng cô, khoảng chừng năm phút sau, nhân viên
ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ vào một nhóm màu mực giống nhau, nói: “Tìm
thấy rồi.”
Tạ Âm Lâu nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt đen láy men theo ngón tay nhìn lướt trên giấy vàng.
Trong những hàng chữ rậm rạp chằng chịt, có một cái tên rất dễ thấy, nét chữ
mây bay nước chảy uốn lượn sinh động, viết: ⌈Phó Dung Dữ.⌋
Trái tim Tạ Âm Lâu đột nhiên giật nảy, ngón tay cố sức siết chặt chén trà sứ men xanh. Cô nhìn chằm chằm ba chữ này thật lâu mới hoàn hồn, chợt bên
tai nghe thấy giọng nói của nhân viên: “Phó Dung Dữ… Đúng là vị khách
quý đấy rồi.”
Trong nửa tháng qua, cái tên Phó Dung Dữ này đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.
Không gặp anh, trong lòng Tạ Âm Lâu đã thầm chấp nhận lãng quên đoạn quan hệ
với anh, cứ để nó lặng lẽ kết thúc, nhưng hôm nay lòng dạ cô lại rối
bời.
Tạ Âm Lâu mấp máy môi nói nhân viên
lấy giấy bút cho cô, ngón tay cầm bút nhanh chóng viết tên mấy quyển
sách cổ, tất cả đều là sách được người nặc danh kia tặng vào những năm
qua, ngón tay cô đè mặt giấy, nhướng mày nói: “Cậu tên là gì?”
“Văn Cơ.”
Mặt mày Tạ Âm Lâu dịu dàng, đầu ngón tay từ từ đẩy tờ giấy ra, cười nói:
“Văn Cơ, cậu có hứng thú làm một giao dịch với tôi không?”
Lăn lộn đã lâu, cậu ta đã nhìn thấy đủ loại cảm xúc của khách hàng, cách đối nhân xử thế cũng đã được tôi luyện kỹ lưỡng.
Văn Cơ trẻ tuổi lại biết cách quan sát sắc mặt, hai tay cung kính nhận lấy
tờ giấy Tạ Âm Lâu đưa, cậu ta vừa liếc mắt đã phát hiện toàn tên sách
cổ, rồi nghe cô cong môi nói: “Giá cả tùy cậu, tôi muốn biết người mua
những cuốn sách cổ này là ai.”
“Phải làm ngay bây giờ…”
Văn Cơ không đồng ý ngay, cậu ta cầm tờ giấy im lặng một lúc.
Khóe mắt Tạ Âm Lâu liếc thấy Tạ Thầm Thời đã đi vào từ cửa sau, cậu ấy giật
một sợi lông của con chim màu sắc rực rỡ, chọc cho con vẹt trong lồng
chim hung ác hét chói tai, mắng những lời tục tĩu: “Đồ nhãi ranh không
có lông! Mày giật lông ông đây! Á! Lông của tổ tiên nhà mày đấy!”
Trước khi Tạ Thầm Thời đi về phía cô, Văn Cơ đã khẽ nói: “Trong vòng nửa
tháng tôi sẽ đưa danh sách cho cô, cô có thời gian cân nhắc.”