Khi bàn tay thon dài
hằn rõ khớp xương của đàn ông đẩy cửa phòng trà ra, Trình Nguyên Tịch
khẽ nói một câu, giọng nói của cô ta như đang bay bổng trong không khí,
rõ từng từ từng chữ: “Là Phó Dung Dữ gọi tôi đến.”
Lời còn chưa dứt, Phó Dung Dữ đã mặc bộ tây trang màu xám đen bước qua bức
bình phong, xuất hiện trong tầm mắt của hai người, trước khi anh vào đã
nghe nói Tạ Âm Lâu cũng đến tìm mình, lúc ánh mắt thâm trầm quét qua nửa vòng và nhìn thấy cô thì cũng không có vẻ bất ngờ lắm.
Một lúc sau.
Phó Dung Dữ đi đến trước cái sô pha đơn, không hề che giấu mà thân mật nắm
lấy tay Tạ Âm Lâu, rồi kịp thả ra ngay trước khi cô giãy giụa, chỉ để
lại một chút hơi ấm, giọng điệu thong thả nói: “Tôi có vài lời muốn nói
với cô Trình, em chờ tôi mười phút.”
Tạ Âm Lâu hé đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh, khóe môi không cười: “Đúng lúc tôi cũng có vài lời muốn nói, mười phút đúng không?”
Cô mở điện thoại bật đồng hồ đếm ngược, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng
kéo đến mười phút, rồi ấn vào chỗ bắt đầu. Cô khom lưng đặt nó xuống bàn trà bằng gỗ hoa lê.
Phó Dung Dữ liếc mắt nhìn, anh cảm nhận được không khí lạnh lẽo đang lan tỏa trong phòng
trà, Tạ Âm Lâu vừa rời khỏi thắng cảnh đã đến đây ngay, làn váy ướt nước nhỏ từng giọt, ngón tay thon dài của anh cởi cúc áo của áo khoác tây
trang ra, phủ lên vai cô mà không cho phép cô từ chối, sau đó đảo mắt
nhìn về một người nữa đang có mặt trong phòng.
“Đi sang bên cạnh với tôi.”
Từ đầu đến cuối Trình Nguyên Tịch không nói một lời, im lặng nhìn Phó Dung Dữ quan tâm săn sóc cơ thể Tạ Âm Lâu, khó khăn lắm mới đến lượt cô ta
thì lại là mấy chữ vô cùng lạnh nhạt này, ai thua ai thắng dường như đã
được quyết định ngay từ khi bắt đầu.
Sắc
mặt cô ta trắng bệch, lúc đứng dậy đi ngang qua bàn trà, cúi đầu thấy
đồng hồ đếm ngược đã trôi qua nửa phút. e bo o k tr uy en. V n
Bên cạnh phòng trà là một phòng riêng có không gian mở, bởi vì không tiếp
đón khách nên căn phòng có vẻ khá quạnh quẽ. Sau khi đóng cửa lại, Trình Nguyên Tịch đứng tại chỗ bị hơi lạnh thổi lạnh thấu xương, cô ta ngẩng
đầu nhìn về phía người đàn ông chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần dài mỏng
manh.
Bàn tay thon dài của Phó Dung Dữ
kéo ghế dựa ngồi xuống, vì dưới sàn trải thảm nên không phát ra tiếng
vang, ở phòng bên cạnh còn đang bấm giờ, anh không chơi trò im lặng chờ
đối phương lên tiếng trước với Trình Nguyên Tịch, mà mím môi khẽ nói:
“Chuyện hình xăm là thế nào?”
Trước khi Trình Nguyên Tịch đến đã đoán được Phó Dung Dữ gọi cô ta là để nói về cái hình xăm.
Ngón tay lạnh lẽo của cô ta không nhịn được mà xoa cổ tay mình, bí mật che
giấu nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn bị lộ trước mặt anh, tình cảm phức
tạp mà cô ta giấu giếm bấy lâu nay đột nhiên trào dâng, cô ta hít sâu
một hơi mới có thể bình tĩnh lại, nói: “Là xăm vào năm tay em bị
thương…”
“Tôi hỏi cô, vì sao lại là chữ Phạn?”
Ánh mắt Phó Dung Dữ không có độ ấm, tầm mắt nhìn về cổ tay bị thương của cô ta.
Cả người Trình Nguyên Tịch cứng đờ, cảm xúc bị đè nén dưới đáy lòng đã lâu đột nhiên trào dâng qua đôi mắt, giọng nói run rẩy: “Phó Dung Dữ, em,
em…”
Dưới cái nhìn chăm chú và đầy áp lực của Phó Dung Dữ, không hiểu sao những lời cô ta muốn nói lại kẹt nơi cổ họng.
Cô ta nói không nên lời, năm ấy người ba nghiện rượu của Phó Dung Dữ uống
say rồi phát điên dùng roi đánh Phó Dung Hồi nhỏ tuổi ốm yếu, cô ta
không biết lượng sức mà dùng cơ thể chắn đòn, sau đó ngoài ý muốn lưu
lại vết sẹo xấu xí trên cổ tay.
Bởi vì vết sẹo này, sau này khi Trình Nguyên Tịch khổ luyện vũ đạo đã tự ti dùng dây buộc tóc che kỹ cổ tay lại.
Cho đến một lần kia, Phó Dung Dữ bất ngờ trở về khu chung cư mà ba anh
sống, buổi trưa mùa hè oi bức, anh mặc áo thun màu đen, để trần cánh tay có đường cong cơ bắp đẹp đẽ, trên đó có thêm một hình xăm cổ xưa rất
thần bí.
Trình Nguyên Tịch từng nghe Phó Dung Hồi nói rằng, anh trai anh ấy có lấy một chữ tiếng Trung may mắn, tên là Âm.
Âm là chữ may mắn của Phó Dung Dữ, cô ta ôm lòng yêu thầm của cô thiếu nữ
đến đầu đường tìm một tiệm xăm hình, lén xăm một chữ giống vậy.
Nhưng Trình Nguyên Tịch sợ bị phát hiện, mấy năm nay không dám bỏ dây buộc tóc trên cổ tay ra.
Bây giờ bên cạnh Phó Dung Dữ đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, điều này khiến cô ta nảy sinh cảm giác bất an trước nay chưa từng có, nỗi đau
đớn nơi xăm hình trên cổ tay đã dần sống lại, hàng đêm quấn lấy cô ta
làm cô ta chẳng thể chịu đựng nổi.
Đột nhiên Trình Nguyên Tịch nắm chặt lấy cổ tay, nước mắt lã chã tuôn rơi, không ngừng xin lỗi: “Thành thật xin lỗi……”
Vẻ mặt nhạt nhẽo của Phó Dung Dữ không bị nước mắt của cô ta làm mủi lòng, sau khi thời gian trôi qua năm phút, giọng nói lạnh lùng của anh vang
lên: “Trình Nguyên Tịch, trước khi ông nội mất đã thương cô lẻ loi hiu
quạnh, dặn dò tôi đừng cắt giảm tài trợ nhiều năm qua của cô, vì thế đến tận khi cô tốt nghiệp mới dừng lại, đây cũng là cách tôi hoàn thành di
nguyện cuối cùng của ông nội.”
Sắc mặt
Trình Nguyên Tịch trắng bệch, ánh mắt loáng thoáng nhìn thấy ngón tay
thon dài của Phó Dung Dữ không hề do dự đặt một tấm thẻ lên bàn, giống
như tình cảm mấy năm nay của cô ta và anh: “Cầm tiền trong này đi xóa
hình xăm đi, lần sau đừng để tôi nhìn thấy cái chữ Phạn này xuất hiện
trên người cô nữa.”
“Em sẽ xóa hình xăm.”
Nhưng Trình Nguyên Tịch không chịu nhận tấm thẻ kia, tựa như chỉ cần cô ta
chạm vào nó thì tình cảm với anh em nhà họ Phó sẽ hoàn toàn bị chặt đứt: “Phó Dung Dữ, anh hãy nể tình em có quan hệ tốt với Dung Hồi, khi anh
ấy còn nhỏ anh không ở đấy, cứ ba ngày hai bận anh ấy lại bị bác Phó
uống say phát điên đánh đập, đều là em bảo vệ cả.”
“Nếu không phải nể tình Dung Hồi, từ chuyện cô đập vỡ vòng ngọc lần trước,
cô cảm thấy chỉ một câu xin lỗi như có như không của cô là có thể cho
qua chuyện ư?” Phó Dung Dữ gằn giọng hỏi cô ta, khuôn mặt tuấn tú dưới
ánh đèn lộng lẫy trông cực kỳ lạnh nhạt, từng từ từng chữ có thể đâm cô
ta máu me đầm đìa: “Trình Nguyên Tịch, giữa tôi và cô chưa từng có tình
cảm…”
Khoảnh khắc này Trình Nguyên Tịch
cảm thấy trái tim Phó Dung Dữ thật tàn nhẫn, cô ta suýt nữa đã không
đứng vững, cảm giác bị người khác coi như một món đồ rác rưởi ném xuống, không ngờ cô ta lại có thể cảm nhận được sau mười năm xa cách.
Trước kia, mẹ coi cô ta như món đồ bỏ đi, vô trách nhiệm mà ném cô ta lại cho ông nội Phó.
Bây giờ đứng trước vẻ mặt lạnh lùng của Phó Dung Dữ, chớp mắt khiến cho
Trình Nguyên Tịch cảm thấy tình cảm yêu thầm anh nhiều năm qua của cô ta như một trò cười, khẽ nói: “Là bởi vì Tạ Âm Lâu đúng không, anh thích
cô ta ư?”
Phó Dung Dữ không trả lời câu hỏi của cô ta, đã đến phút thứ mười.
Anh đã từng nếm trái đắng tính cách của Tạ Âm Lâu, nói mấy giờ là đúng mấy giờ, dù muộn một phút cũng không được.
Trình Nguyên Tịch giương đôi mắt đẫm lệ quật cường nhìn anh đứng dậy đi ra
khỏi phòng, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở đột ngột vang lên: “Từ năm em mười lăm tuổi đã bắt đầu thích anh, mỗi tháng anh về nhà bác Phó một
lần, em và Dung Hồi cùng nhau ngồi canh trước cửa trông ngày trông đêm,
Phó Dung Dữ, mười năm qua, em gặp anh được bảy mươi lăm lần, hoàn cảnh
mỗi lần em đều nhớ rõ ràng rành mạch!”
Bước chân của Phó Dung Dữ không dừng lại, dù chỉ một giây cũng không.
Vì quá mất sức nên Trình Nguyên Tịch ngã khuỵu xuống thảm, cô ta run rẩy
giơ tay che mặt, nước mắt chảy xuống len qua những ngón tay, dù có thế
nào cũng không dừng lại được, cho đến tận khi điện thoại vang lên tin
nhắn.
Là người trong vũ đoàn của cô ta
gửi đến: ⌈Nguyên Tịch, nhà đài mới vừa gọi điện thoại cho cô giáo, nói
phim múa tuyên truyền không dùng cô nữa.⌋
Trình Nguyên Tịch cầm điện thoại lên xem, khuôn mặt đang khóc lóc bỗng nở nụ cười châm chọc.
Cô ta không cảm thấy bất ngờ chút nào, đây là trừng phạt đầu tiên của Phó
Dung Dữ dành cho hành động vượt rào đêm nay của cô ta, thu hồi tài
nguyên nhà đài.
…
Trên màn hình sạch sẽ, đồng hồ đếm ngược đúng lúc nhảy đến con số mười phút.
Cửa phòng trà bị Phó Dung Dữ đẩy ra, anh bước vào ngay khi nó chuyển sang
giây không một, đôi mắt lạnh lẽo của anh vừa nhìn thấy Tạ Âm Lâu đã lập
tức trở nên dịu dàng: “Bực bội vì phải chờ đợi à?”
Tạ Âm Lâu không nói một lời, rồi nghe anh nói tiếp: “Uống trà gì?”
“Vừa rồi Trình Nguyên Tịch mới mời tôi uống một thùng trà xanh, tôi đã uống no rồi.”
Tạ Âm Lâu chưa từng hỏi anh tìm Trình Nguyên Tịch vì chuyện gì, và cô cũng không có hứng thú hỏi, trong mười phút bình tĩnh vừa rồi, cô đã suy đi
nghĩ lại thật kỹ, ngoại trừ việc nhận ra thời gian gần đây mối quan hệ
yêu đương với Phó Dung Dữ dần trở nên bất thường, thì cô còn ý thức được quá mê đắm một người đàn ông không phải chuyện tốt.
Hơn nữa cô rất ít khi có cảm xúc muốn khóc, nguyên nhân là từ nhỏ cô đã có
chiến tích quang vinh khóc đến mức làm mình khó thở, cho nên phần lớn
thời gian Tạ Âm Lâu luôn bình tĩnh, không muốn cảm xúc thay đổi thất
thường làm ảnh hưởng đến cơ thể khỏe mạnh.
Tối nay nhìn thấy hot search về chữ Phạn thần bí kia, cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn ngang, khó chịu không nói thành lời.
Sau khi đè nén cảm xúc khác thường này xuống, Tạ Âm Lâu mới thở đều, nói:
“Phó Dung Dữ, tôi không muốn quanh co lòng vòng với anh nữa… Tôi chỉ hỏi một câu, chữ Phạn trên cánh tay anh xăm vì ai?”
Phó Dung Dữ nghe thấy sự cương quyết trong giọng điệu của cô, động tác châm trà dừng lại hai giây, đổi thành rót một ly nước ấm đưa qua cho cô:
“Giọng điệu của em lạ lắm, uống miếng nước trước được không?”
“Rất khó trả lời sao?”
Tạ Âm Lâu không uống, giọng nói cũng càng hạ thấp xuống: “Vậy tôi đổi một
câu hỏi khác, nhà vườn hoa hồng và phong thư hoa hồng trong phòng ngủ
của anh đều là vì Trình Nguyên Tịch sao?”
“Không phải cô ta.”
Dáng người cao gầy của Phó Dung Dữ từ từ cúi xuống, quỳ một gối lên tấm
thảm, với tư thế này của anh, Tạ Âm Lâu đang ngồi ngay ngắn trên sô pha
sẽ phải cúi đầu nhìn anh, vì thế có thể nhìn thấy rõ những thay đổi nhỏ
bé trên khuôn mặt tuấn tú của anh: “Chuyện này không hề liên quan gì đến Trình Nguyên Tịch.”
Hàng mi dài của Tạ
Âm Lâu cụp xuống, ánh mắt không khỏi dừng lại trên cổ tay thon gầy của
anh, nơi đó đã bị lớp vải sơ mi che lại, cho dù không nhìn thấy hình xăm trên làn da trắng lạnh thì cũng không thể xem nhẹ sự tồn tại của nó.
“Ngay từ đầu tôi đã bị hình xăm này hấp dẫn, rồi giống như ma nhập. Có phải
mỗi lần tôi cắn chữ Phạn này, trong mắt anh rất buồn cười không?”
Giọng nói của cô cực kỳ bĩnh tĩnh, từng từ từng chữ chất vấn người đàn ông
trước mặt: “Phó Dung Dữ, ngay từ đầu tôi đã nghĩ lầm anh thích tôi, nên
mới chơi trò mập mờ lạt mềm buộc chặt với anh, kết quả anh thật sự đùa
tôi à?”
“Âm Lâu, tôi không đùa em.”
Bàn tay Phó Dung Dữ muốn ôm mặt cô lại bị cô nghiêng mặt tránh né, giờ phút này, dưới ánh đèn dịu dàng khuôn mặt cô lộ ra sự lạnh lẽo người sống
chớ lại gần, anh đành phải lùi bước nắm chặt đầu ngón tay đặt trên đầu
gối của cô, kiên nhẫn giải thích: “Tôi biết em đã nhìn thấy những lá thư trong phòng ngủ chính, nhưng tạm thời không thể cho em xem những lá thư đó…”
Giọng nói lạnh lùng của Tạ Âm Lâu ngắt lời anh: “Tôi cũng chẳng thèm xem.”
Cô khó chịu vì bị cảm xúc không biết tên này chi phối, càng không muốn xem chuyện tình sử của Phó Dung Dữ và người phụ nữ nào đó, cô ngẩng cao
khuôn mặt lạnh lùng còn hơn cả tuyết trắng, thái độ cứng nhắc trước nay
chưa từng có: “Phần thật lòng kia anh dành cho người khác đi, tôi không
nhận nổi.”
Dưới khuôn mặt dần sầm xuống
của Phó Dung Dữ, cô ném bùa hộ mệnh Quan Âm lên trên sô pha, so với túi
thơm mùi gỗ tuyết tùng mà anh đưa, thì trong khoảng thời gian này Tạ Âm
Lâu hay mang theo bùa hộ mệnh mà anh xin được bên người hơn.
Hiện tại muốn trách thì chỉ trách cô đắm chìm vào cái bẫy dịu dàng này
trước, để giờ trở thành thế thân của người khác là đáng đời.
…
Tối nay Tạ Âm Lâu đến đây chính là muốn cắt đứt quan hệ với anh, cho nên
sau khi nói xong đã đứng dậy muốn rời đi, nhưng ngay trước khi cô kịp
hành động, đột nhiên Phó Dung Dữ như đoán trước được, ngón tay thon dài
lạnh lẽo của anh siết chặt cổ tay cô: “Em giận tôi, muốn phạt tôi thế
nào cũng được… Đừng nói mấy lời giận dỗi này.”
“Tôi có nói anh làm gì quá đáng sao?”
Tạ Âm Lâu bị giam trên chiếc ghế sô pha đơn, làn da trắng nõn trên cổ tay
đã có một vết đỏ nhạt, nhưng cô là người quật cường từ tận xương tủy,
không kêu đau mà tiếp tục giằng co với Phó Dung Dữ: “Đừng nói kết thúc
một mối quan hệ nam nữ không thể đưa ra ánh sáng, cho dù là vợ chồng kết hôn chính thức cũng có thể ly hôn, Phó tổng đang làm gì vậy, chỉ lên
giường với anh mà chẳng được chia tay sao?”
Lý trí của Phó Dung Dữ bị dăm ba câu của cô đập tan nát, nghe câu hỏi của
cô, đôi mắt màu hổ phách đã đè nén rất nhiều cảm xúc phức tạp, cổ họng
không ngừng trượt lên trượt xuống, từ đầu đến cuối không thể nói ra lời
thổ lộ đang giấu trong lòng.
Tạ Âm Lâu
muốn đi, chỉ cần để cô bước ra khỏi cánh cửa này, mối quan hệ mỏng manh
khó khăn lắm mới tạo dựng được sẽ hoàn toàn bị cắt đứt, suy nghĩ này làm Phó Dung Dữ không muốn nhượng bộ dù chỉ một bước.
Anh bị ép đến nóng nảy, vội kéo cà vạt màu đen trên áo sơ mi xuống trói chặt cổ tay tinh tế của cô.
Thấy anh lại dùng chiêu này, Tạ Âm Lâu cũng bắt đầu nổi nóng, gần như là gầm lên: “Phó Dung Dữ, thật lòng của anh có thể bán mấy cân? Tôi đã nói vứt là không cần nữa, anh có bản lĩnh thì đi tìm người trong lòng của anh
đi, quấn lấy tôi làm gì!”
“Em không cần cũng phải cần.”
Phó Dung Dữ nhét bùa hộ mệnh vào trong cổ áo Tạ Âm Lâu, cô tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, hai ngón tay thon dài tạm dừng hai giây trên làn
da ngực trắng nõn nà của cô, vẻ mặt anh lạnh lùng: “Đeo vào cho anh!”
Ở nhà Tạ Âm Lâu là bà hoàng, luôn luôn là bậc bề trên ra lệnh, mọi chuyện đều do cô quyết định.
Cho nên cô có tính cách chiếm hữu cực mạnh, nhưng không ngờ rằng dục vọng
khống chế của Phó Dung Dữ cũng không thua cô một chút nào, sau vài giây, chóp mũi cô hơi chua xót, đuôi mắt dần lấm tấm vài giọt nước mắt.
“Âm Lâu…” Phó Dung Dữ quỳ một gối trước sô pha, cánh tay mạnh mẽ của anh vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy yếu đang run lên của cô, khi nhìn thấy những giọt
nước mắt kia, cơn giận của anh đã lập tức tan biến, anh giơ ngón tay
thon dài lạnh lẽo lên, muốn lau đi…
Giây tiếp theo.
Phòng trà yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Tạ Âm Lâu bất ngờ bị đẩy ra.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân ầm ĩ đi lướt qua bức bình phong che
khuất, Tạ Thầm Ngạn lập tức xuất hiện trong tầm mắt. Ngay khi cậu ấy
nhìn thấy Tạ Âm Lâu bị trói chặt cổ tay bằng cà vạt ngồi trên sô pha,
thì vẻ mặt âm trầm lập tức thay đổi.
Chẳng kịp chờ vệ sĩ ở ngoài đi vào, Tạ Thầm Ngạn đã vô cảm cởi cúc áo tây
trang, đôi chân thon dài sải bước về phía này, rồi đấm mạnh lên khuôn
mặt Phó Dung Dữ: “Ai cho phép anh chạm vào chị ấy… Hả!”
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tạ Âm Lâu gần như không kịp lấy lại
tinh thần từ nỗi khiếp sợ, bên tai đã vang lên tiếng dụng cụ pha trà
bằng thủy tinh bị đập vỡ chói tai và tiếng hét đầy sợ hãi của Hình Lệ:
“Phó tổng!”
Phó Dung Dữ ăn ba cú đấm cũng không đáp trả, nhưng đến lần thứ tư, mu bàn tay của anh siết chặt nổi
đầy gân xanh hung ác đấm trả lại.
So với
một cậu ấm sống trong nhung lụa như Tạ Thầm Ngạn, một kẻ khổ cực bò lên
từ khu ổ chuột giống chó nhà có tang như Phó Dung Dữ, một khi đã gỡ bỏ
lớp ngụy trang thì trong xương cốt chính là sự sắc sảo và tàn nhẫn.
“Thầm Ngạn!” Tạ Âm Lâu nhìn thấy khớp hàm Tạ Thầm Ngạn trúng một cú đấm đột
nhiên tỉnh táo lại, cô vô thức muốn đứng dậy khỏi sofa, nhưng lại bất
cẩn ngã xuống thảm, dù không đau nhưng vẫn ngơ ngác mất vài giây.
Mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, Phó Dung Dữ nghe thấy tiếng động ở
phía cô đã lập tức quay người nhìn về đây theo quán tính, trong đôi mắt
màu hổ phách trào dâng tình cảm mãnh liệt, đây là ánh mắt không nên xuất hiện trong mối quan hệ của hai người ở giai đoạn này…
Lại một tiếng rầm vang lên, quẩn quanh phòng trà.
Ánh mắt run rẩy của Tạ Âm Lâu dần dần rời khỏi người Phó Dung Dữ chuyển
sang một dáng người quen thuộc bên cạnh anh, Tạ Thầm Ngạn đang đứng trên sàn, Tạ Thầm Thời không biết đã vọt ra từ góc nào.
Khuôn mặt cậu ấy lạnh lùng, đôi mày sắc bén như băng sương, trong tay cầm
bình hoa trên giá đồ cổ đập lên người Phó Dung Dữ, rồi hung ác dậm chân
xuống: “Hai đánh một không chột cũng què.”
Khi có kẻ thù thì tình cảm anh em plastic ngày thường của Tạ Thậm Thời và
Tạ Thầm Ngạn sẽ lập tức trở nên kiên cố không gì phá vỡ nổi.
Không khí trong phòng trà như đóng băng, tất cả mọi người đều khiếp sợ đứng
ngây như phỗng nhìn chằm chằm khung cảnh máu tươi đầm đìa không rời mắt, bao gồm cả Tạ Âm Lâu tay chân đột nhiên trở nên lạnh ngắt, cô bị cảm
xúc nóng nảy làm cho cổ họng khô khốc, bốn bề không có tiếng động.
Chỉ có cả người Phó Dung Dữ đang quỳ một chân trên thảm, một giọt hai giọt
máu tươi đang nhỏ tí tách theo trán anh, giống như một con chó bị thương trốn đông trốn tây trong ngõ nhỏ vào đêm mưa, trong đôi mắt nguy hiểm
mang theo khát vọng đến chết nào đó.
Tạ
Âm Lâu bị suy nghĩ này làm cho rung động, nhìn thấy hình ảnh Phó Dung Dữ đổ máu, trái tim như bị thứ gì đó hung ác xẻo mất miếng thịt, cô muốn
đứng dậy nhưng đầu gối lại mềm nhũn, đầu óc cô đau đớn ngã nhào xuống
đất, âm thanh cuối cùng mà cô nghe thấy chính là: “Âm Lâu!”