Tạ Âm Lâu không nôn
nóng xem bài đáp trả của Trình Nguyên Tịch trên Weibo, ánh sáng nhàn
nhạt xuyên qua cửa sổ thông gió ngoài hành lang thật dài rọi sáng khuôn
mặt xinh đẹp của cô, làn da trắng đến lạnh lẽo, cho dù biểu cảm rất lạnh nhạt cũng chẳng hề mảy may ảnh hưởng đến vẻ đẹp trên khuôn mặt cô.
Điều này làm cho Ôn Chước không rời nổi mắt, lại lên tiếng gọi cô: “Âm Lâu,
tôi đã dùng mối quan hệ để hỏi thăm giúp em, rất hiếm người biết được
người kia có một người trong lòng, nếu như người trong lòng chính là
Trình Nguyên Tịch, nói vậy, những chuyện xảy ra dạo gần đây chính là hai người tình nồng mật ý cùng nhau xăm hình đôi, sau đó tình cảm có vấn đề thì chia tay…”
“Em xem Weibo đi, Trình
Nguyên Tịch để lộ hình xăm nhất định là muốn thị uy tỏ rõ địa vị của
mình trước người mới là em.” Những lời này đều là những lời tận đáy lòng của Ôn Chước, anh ta nhìn chằm chằm sườn mặt cô bằng ánh mắt thương
tiếc: “Thứ lỗi tôi nói thẳng, trước người trong lòng, em sẽ không có bất kỳ phần thắng nào đâu.”
Đột nhiên Tạ Âm Lâu bật cười, ném điện thoại vào trong lòng Ôn Chước, giọng điệu cực chậm: “Anh cho rằng tôi quan tâm à?”
Ôn Chước nhìn biểu cảm đoan trang trên mặt cô, không hề có vẻ muốn tranh
giành tình cảm chút nào, đột nhiên anh ta chẳng thể thốt nổi những lời
chuẩn bị kỹ lưỡng giấu đầy trong bụng, ngược lại còn bị Tạ Âm Lâu lạnh
lùng nhìn bằng ánh mắt chế giễu, sau đó quay người đi về phòng.
Cửa phòng đóng lại lần nữa, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nét cười dưới đáy mắt Tạ Âm Lâu đã dần nhạt đi, đôi môi lặp lại: “Xăm vì thích?”
Cô xác định đây không phải lần đầu tiên Trình Nguyên Tịch dùng dây buộc
tóc quấn quanh hình xăm trên cổ tay, mà trên Weibo lúc này, vừa mở điện
thoại lên là có thể nhìn thấy bài đăng làm rõ tai tiếng của Trình Nguyên Tịch.
Ở vị trí thứ ba trên bảng hot
search, tài khoản chính chủ của Trình Nguyên Tịch đã đăng bài: “Cảm ơn
các bạn truyền thông đã quan tâm đến cuộc sống cá nhân của tôi, thật sự
không có chuyện chim hoàng yến như trên mạng đồn đãi, hình xăm chữ Phạn
trên cổ tay tôi là tên khi bé của tôi, xin mọi người đừng nghe những lời đồn bậy bạ, tôi xin cảm ơn lần nữa.”
Phía dưới Weibo, những cư dân mạng ăn dưa tiếp tục để lại bình luận làm đề tài càng nóng hơn:
⌈Nữ hoàng vũ đạo phủ nhận mình là chim hoàng yến, vậy chẳng lẽ là chính thất kim ốc tàng kiều của ông lớn nào đó hả?⌋
⌈Chữ Phạn là tên cúng cơm của cô ấy, kết hợp với tin mới nổi dạo gần đây là
một ông lớn cũng có hình xăm giống vậy, tôi đã cảm nhận được chút vị
ngọt rồi đó!⌋
⌈Thật là ngọt quá đi mà, xăm tên của mình bằng chữ Phạn thần bí trên cổ tay, đây chính là lén lút khoe tình cảm đó, quá tuyệt.⌋
⌈Đây chính là tình yêu của mỹ nhân cổ điển và nhà tư bản đó hả?⌋
⌈Có ai không yêu Trình Nguyên Tịch chứ, nhìn năng lực vũ đạo vững chắc của
cô ấy kìa, tính tình vừa lương thiện vừa cố gắng, cô ấy được ông lớn nào đó cưng chiều cũng là bình thường thôi mà, nếu tôi là ông lớn kia tôi
cũng yêu cô ấy.⌋
⌈Tôi đọc đi đọc lại bài
thanh minh của Trình Nguyên Tịch hơn mười lần, có ai cảm thấy… Mỗi một
chữ đều thừa nhận tin đồn với ông lớn có thân phận cao quý nào đó là sự
thật không.⌋
⌈Cuối cùng là ông lớn họ Phó nào vậy? Có phải năng lực cộng đồng mạng giờ tuột dốc rồi không, còn
chưa tìm được thân phận rõ ràng sao?⌋
⌈Trên diễn đàn của giới vũ đạo, có người đăng tin nóng nói ông lớn o bế Trình Nguyên Tịch, và ông lớn đầu tư tiết mục văn hóa phi vật thể cùng là một người, đều là họ Phó, có thâm niên hợp tác với đài truyền hình.⌋
…
Ngón tay Tạ Âm Lâu lướt trên màn hình, đến khi tải lại lần nữa thì phát hiện Trình Nguyên Tịch đã xóa bài thanh minh này, mà hành động của cô ta
cũng đã giúp cô ta lên hot search, đề tài là: #Hình xăm chữ Phạn thần bí của Trình Nguyên Tịch #
Vài phút sau, Tạ Âm Lâu thoát khỏi Weibo, đặt điện thoại sang bên cạnh, không lướt nữa.
Trong ngày vẫn còn phải ghi hình, lúc ghi hình tuyên truyền tập ba kết thúc,
bên ngoài trời vẫn mưa rơi xối xả giống như đổ thế nào cũng không hết
nước. Chờ ghi hình xong, mọi người đều giành nhau chạy lên lầu tẩy
trang, hận không thể lập tức đóng gói ship về tận nhà.
Từ đầu đến cuối Tạ Âm Lâu đều rất bình tĩnh, không cho Ôn Chước có cơ hội xum xoe lần nữa.
Cô móc bộ sườn xám lên giá mắc áo trong phòng trang điểm, ngồi trước bàn
trang điểm, ngón tay trắng nõn cẩn thận gỡ trang sức rồi tẩy sạch lớp
trang điểm trên mặt, cửa phòng hơi mở ra, có thể nghe thấy rõ tiếng nói
chuyện ở cách vách.
Là tiếng cãi nhau của cặp đôi plastic Mạnh Thơ Nhụy và Ôn Chước, giọng điệu châm chọc mỉa mai rất rõ ràng: “Cô ta sẽ nhanh thất sủng thôi, cho rằng leo lên được chỗ
dựa kia là có thể kê cao gối mà ngủ à? Ai ngờ mới đó đã bị người cũ bên
cạnh ông lớn kia đến trước mặt thị uy, anh có thương hoa tiếc ngọc không hả Ôn Chước!”
“Mạnh Thơ Nhụy, đây là nơi nào, cô nói chuyện có dùng đầu óc không vậy?”
“Không muốn giả làm bạn trai nhị thập tứ hiếu nữa sao?” Mạnh Thơ Nhụy tiếp tục cười lạnh, cô ta bị hành động cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Âm Lâu
của Ôn Chước làm cho khó chịu: “Lúc này anh dâng hiến sự ân cần làm gì,
nhìn đi, sau này tổ chương trình còn thèm o bế cô ta nữa à?”
Không biết cánh cửa phòng kế bên bị gió thổi hay là bị ai đó dùng sức đóng
sầm cửa lại, mà mạnh đến mức làm cho vách tường rung lên bần bật.
Cuối cùng chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy nửa câu hét chói tai: “Ôn Chước! Nếu anh lựa chọn hưởng thụ danh lợi, thì đừng có bày ra sắc mặt hi sinh vì tình yêu thần thánh đó nữa, Tạ Âm Lâu coi trọng anh ta chỉ là vì
muốn trèo cao mà thôi…”
Còn mấy chữ “ngủ cùng” thì đã hoàn toàn biến mất, không vang đến chỗ Tạ Âm Lâu bên này.
Phòng hóa trang khôi phục lại không gian yên tĩnh, cô tẩy trang sạch sẽ, lúc
này ngón tay cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh đang sáng lên.
Thời gian cô ghi hình không thể nào lừa được phía Phó Dung Dữ, lúc này Hình
Lệ gửi tin nhắn đến, nói: “Cơn mưa này to quá, xin cô Tạ chờ nửa tiếng,
tôi đang chạy như điên đến đó…”
Còn có một tấm ảnh bản đồ minh họa khoảng cách cô ấy cách thắng cảnh Đào Khê một đoạn.
Tạ Âm Lâu không trả lời mà đứng dậy đi vào phòng thu dọn hành lý, cô dọn
hết một ít đồ dùng sinh hoạt, chỉ để lại duy nhất cái gối và túi thơm
trên giường, chờ khi Hình Lệ lái chiếc xe chuyên dụng của Phó Dung Dữ
đến, cô đã kéo hành lý đi đến con đường bên kia rừng hoa.
Mặt đất dưới chân có vũng nước, làn váy dưới mắt cá chân của Tạ Âm Lâu khó
tránh khỏi bị ướt, lúc cô khom lưng ngồi vào trong xe, Hình Lệ nhanh tay lấy áo khoác tây trang của Phó Dung Dữ giúp cô che chân: “Cô Tạ, cởi
giày cao gót bị ướt ra đi.”
Lúc này Tạ Âm Lâu không muốn đụng vào bất cứ thứ gì của Phó Dung Dữ, vì thế không
nhận lấy, chỉ cầm tờ khăn giấy lau sạch, thờ ơ nói: “Đưa tôi đến công
ty…”
Suýt nữa Hình Lệ đã không phản ứng lại được, công ty mà cô nói là nơi nào.
“Tối này Phó tổng có một buổi xã giao rất quan trọng… Cô Tạ có chuyện gì muốn nói với Phó Tổng sao?”
Ngón tay Tạ Âm Lâu vo tròn tờ khăn giấy, khẽ cười: “Cũng không phải chuyện gấp gáp gì.”
Hình Lệ kéo dài âm cuối: “Vậy chúng ta về biệt thự trước nhé?”
Tạ Âm Lâu không đồng ý, dùng ánh mắt sáng ngời ngập nước nhìn khuôn mặt
Hình Lệ, qua khoảng thời gian tiếp xúc này và cả lần bất ngờ tiếp xúc
với vòng quan hệ của Phó Dung Dữ trong ngày kỷ niệm kết hôn của Vân
Thanh Lê, cô đã khá quen thuộc những người này.
Nhưng quen thuộc đến mức nào thì không thể nói rõ được.
Tạ Âm Lâu nói không để bụng chỉ là cứng cổ cứng miệng mà thôi, thật ra trong lòng cô rất để ý đến người trong lòng kia.
Sau một lúc yên lặng ngắn ngủi, cô nói một câu: “Phó Dung Dữ có người trong lòng sao?”
Hình Lệ nhìn ánh mắt của Tạ Âm Lâu, cảm giác lạnh gáy quen thuộc kia lại ập
đến, không hiểu sao cô ấy lại không thể nói dối cô được: “Hahaha, đàn
ông ai cũng có mà nhỉ?”
Vậy chính là có.
Tạ Âm Lâu nghe ra ẩn ý, đôi môi bật cười: “Cho nên hình xăm chữ Phạn và
phong thư hoa hồng đều là anh ta viết cho người trong lòng?”
“Cô Tạ, tôi chỉ là một thư ký bình thường mà thôi.”
Nếu không phải Hình Lệ đang lái xe, cô ấy đã muốn quỳ khụy xuống rồi.
Tạ Âm Lâu nghe thấy cái cớ tệ hại của cô ấy: “Không có thư ký bình thường
nào mà có gan chơi game trước mặt ông chủ, cũng không có ai dám nhớ
thương cái siêu xe trị giá ngàn vạn trong gara của ông chủ, còn dám lái
đi rêu rao khắp nơi cho đã ghiền, càng không có thư ký nào thích…”
“Dừng dừng dừng!”
Hình Lệ phanh gấp lại, cô ấy bị mấy lời bắt chẹt của Tạ Âm Lâu làm cho cứng
họng, quay người chắp tay trước ngực xin tha: “Quan Âm nương nương phổ
độ chúng sinh, xin cô hãy tha cho tôi một mạng đi.”
Tạ Âm Lâu ngồi yên nhìn cô ấy, cuối cùng hỏi: “Là Trình Nguyên Tịch đúng không?”
“Chuyện này…”
Nghe đáp án mập mờ của Hình Lệ, Tạ Âm Lâu không còn khăng khăng muốn đến tập đoàn Phó thị nữa, cô lướt Weibo lần nữa, những hot search có liên quan
đến hình xăm chữ Phạn nằm trên mười hạng đầu đã bị xóa sạch.
Chỉ cần là ai chậm tay thì sẽ không có cơ hội đọc được bài thanh minh lúc trước của Trình Nguyên Tịch.
Ngậm miệng sao?
Ngón tay lành lạnh của Tạ Âm Lâu siết chặt điện thoại, sườn mặt của cô lạnh lẽo vô cùng.
Lúc xe chạy về hướng biệt thự, Tạ Âm Lâu đột nhiên bừng tỉnh lại, tiếng
chuông điện thoại reo vang liên tục, cô rũ mắt nhìn thì thấy là Tạ Thầm
Ngạn gọi đến.
Cô nhấn nhận cuộc gọi, nhưng bất cẩn ấn bật loa ngoài.
Cuộc gọi vừa được kết nối đã vang lên giọng nói lạnh lẽo đầy quen thuộc của cậu ấy: “Về nhà họ Tạ, đừng ở bên ngoài…”
Hơn một nửa là Tạ Thầm Ngạn đã biết, trong đầu Tạ Âm Lâu lập tức lóe lên
suy nghĩ này, không hiểu sao cô lại cảm thấy khó chịu trong lòng, lên
tiếng: “Chị mới vừa ghi hình xong, còn chưa về nhà.”
Đầu bên kia, Tạ Thầm Ngạn lại nói hai câu không nhẹ không nặng, đều chỉ dặn dò cô trời mưa về nhà nhớ chú ý an toàn, vân vân.
Từ đầu đến cuối Hình Lệ đều im lặng không dám lên tiếng, cho đến tận khi
cuộc gọi kết thúc, cô ấy mới nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Âm Lâu: “Vậy cô Tạ phải về nhà họ Tạ sao?”
Dù sao em trai ruột người ta cũng tự mình gọi điện thoại đến, Hình Lệ vẫn còn nhớ ám ảnh lần trước, không dám nói gì.
Lúc đầu Tạ Âm Lâu đã từ bỏ suy nghĩ đến Phó thị, nhưng cuộc gọi của Tạ Thầm Ngạn đã làm cô thay đổi ý định, khẽ nói: “Giờ Phó Dung Dữ ở đâu thì cô
đưa tôi đến đó…”
Hình Lệ đành phải thay
đổi tuyến đường, ngoan ngoãn đi đến câu lạc bộ Đàn Cung, vì đi qua đi
lại mất thời gian, cho nên sắc trời bên ngoài đã đen kịt.
Cũng may mưa dần tạnh, Tạ Âm Lâu và Hình Lệ đi vào không cần người dẫn
đường, vào thang máy đi thẳng lên phòng riêng ở tầng sáu, nghe Hình Lệ
nói: “Phó Tổng đang bàn về hạng mục chữa bệnh với vài người khác, đã hẹn rất lâu rồi… Tối nay không thể nào từ chối được, cô Tạ ngồi trong phòng trà chờ một lát.”
Nói xong, cô ấy tiện tay đẩy cửa phòng trà sát bên ra.
Nhưng không ngờ vừa mở ra đã thấy, ngồi trên sô pha trong phòng là Trình
Nguyên Tịch, bên cạnh còn có một thư ký đang đặt tách trà lên bàn, hiển
nhiên cũng vừa đến tìm Phó Dung Dữ.
Hình Lệ trợn tròn đôi mắt hồ ly giao tiếp bằng ánh mắt với thư ký kia, rồi thầm trách sao cô ấy không báo trước một tiếng!
Hình Lệ đột nhiên quay đầu lại nhìn vẻ mặt Tạ Âm Lâu, cười hòa giải: “Khụ, Phó Tổng được nhiều người tìm nhỉ.”
Cho dù là Tạ Âm Lâu hay là Trình Nguyên Tịch thì đều không tiếp lời cô ấy.
Thư ký bê trà bên cạnh chớp mắt với Hình Lệ, dùng khẩu hình hỏi: “Ai mới là chính thất vậy?”
Không chờ Hình Lệ nhìn về phía Tạ Âm Lâu thì đã thấy cô dẫm lên giày cao gót
đi thẳng vào trong, khí thế không hề yếu chút nào, ngồi thẳng xuống ghế
sô pha đơn.
Cảnh tượng này suýt đã làm Hình Lệ không gánh nổi.
Cô ấy lặng lẽ lùi ra ngoài, vẫn nên để Phó tổng đến giải quyết thì hơn.
Những người không liên quan đều thức thời rời khỏi đây, bên phía Phó Dung Dữ
đang bàn dự án chữa bệnh, có lẽ là không thể nào bỏ việc ra đây ngay
được, còn Tạ Âm Lâu thì không hối thúc, khóe mắt cô liếc thấy trên cổ
tay Trình Nguyên Tịch đã không còn quấn sợi dây buộc tóc màu trắng nữa
rồi…
Mà quang minh chính đại để lộ hình xăm chữ Phạn trên làn da trắng nõn ra ngoài.