Dưới Đóa Hoa Hồng

Chương 2


trướctiếp

Hàng lông mi dài của Tạ Âm Lâu hơi rũ xuống, đầu ngón tay cầm lấy chiếc khăn tay bằng vải tơ tằm quý giá, vị trí phía dưới bên trái thêu một tiếng Phạn thần bí, dưới ánh đèn hoa văn tối phức tạp càng nổi lên màu sắc mềm mại.

Cô nhận ra chữ Phạn này, dịch là:

Phó ——

Thời gian trôi qua vài giây, Tạ Âm Lâu ngồi thẳng người lại, cô quay đầu, đôi mắt giống như đang xem một bộ phim quay chậm, lẳng lặng xuyên qua cửa sổ quán trà nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên ánh đèn đường mờ nhạt.

Thư ký mở cửa xe.

Bóng dáng người đàn ông mảnh khảnh, sau lưng là màn đêm và cảnh phồn hoa náo nhiệt của đường phố.

“Tiểu Tiên Nữ, trình độ bói toán của tớ tuyệt đối có thể thu phí cao...” Dư Oanh bên cạnh đẩy lá bài Tarot tới, không kinh ngạc gì với cảnh Tạ Âm Lâu vừa rồi bị bắt chuyện, đây là đặc quyền và độc quyền của người đẹp, cô ấy đã quen rồi.

Đáng ngạc nhiên là kết quả bói toán của lá bài Tarot này.

Ánh mắt cô ấy tràn đầy thâm ý, nhìn chằm chằm Tạ Âm Lâu rồi nói: “Bói toán nói thời gian gặp được tình yêu của cậu là 9 giờ 10 phút 03 giây tối, cậu nhìn thử đi.”

Tạ Âm Lâu liếc nhìn cô ấy, lại quét mắt về phía điện thoại di động.

Thời gian hiển thị: “9 giờ 10 phút 03 giây.”

Dư Oanh chống cằm hồi tưởng lại: “Chắc cậu không thấy rõ… người bắt chuyện với cậu có khuôn mặt rất tuyệt vời, là kiểu khí chất có cảm giác áp bức người khác. Kiểu người này ấy à, tớ cảm thấy dù có người dám thèm muốn khuôn mặt đó, nhưng cũng không dám dễ dàng mạo phạm.”

Ngón tay Tạ Âm Lâu cuộn tròn, nhẹ nhàng túm lấy khăn tay màu lam, chờ Dư Oanh thưởng thức nửa ngày rồi mới mở miệng: “Tớ thấy rồi...”

“Hả?” Dư Oanh giật mình phản ứng lại, Tạ Âm Lâu thấy rõ gương mặt người kia?

Cô ấy tiếp tục rút một lá bài Tarot: “Chỉ là trò lạc mềm buộc chặt giữa nam và nữ thôi, chủ động lấy lòng người khác chẳng qua cũng chỉ thèm muốn thân xác của cậu. Cậu nhìn xem, anh ta vẫn chưa đi, có lẽ đang chờ cậu đến xin cách liên lạc đấy.”

Vừa dứt lời, Tạ Âm Lâu cười nhạt: “Anh ta đi rồi.”

Dư Oanh lập tức im lặng, duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố đã không còn bóng dáng chiếc xe hơi đâu nữa.

——

Trước rạng sáng, Tạ Âm Lâu từ quán trà trở về căn hộ Thiên Phủ.

Cô bước vào cửa, đầu tiên là bật sáng đèn tường nhỏ, giơ tay tùy ý cởi bỏ cúc sườn xám trước ngực, sau đó đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, Tạ Âm Lâu khoác áo choàng tắm bằng bông trắng, áo choàng tắm lướt qua bờ vai trần trụi, che đi làn da như gốm sứ của cô. Cô bước lên tấm thảm mềm mại, đi một đường đến ghế sô pha.

Chưa ngồi xuống thì mắt đã nhìn thấy ngọn nến hoa hồng bị đổ trước đó, trong đầu không khỏi nhớ lại gương mặt người nọ.

Đây không phải lần đầu tiên Tạ Âm Lâu chạm mặt anh.

Lần trước là vào khoảng nửa tháng trước.

Từ nhỏ cô đã có thói quen ngửi mùi hương thôi miên sẽ dễ ngủ, nên hôm đó đến nhà người bạn thân Trì Lâm Mặc để lấy sáp hoa hồng mới nhập khẩu từ nước ngoài.

Tạ Âm Lâu có chìa khóa dự phòng, cũng đã tới đây rất nhiều lần.

Vì vậy trong khoảnh khắc đẩy cửa vào, cô không bao giờ nghĩ rằng, trong căn phòng rộng rãi và sang trọng này lại có một người đàn ông xa lạ bán khỏa thân đứng dưới rèm cửa dày.

Anh vừa cởi áo sơ mi ra, một bên vai được chiếu sáng, đường nét cơ bắp rõ ràng đẹp mắt tương phản với hình xăm chữ Phạn trên làn da trắng lạnh.

Tạ Âm Lâu bỗng ngẩn ra, tầm mắt không kịp dời đi, sững sờ nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện này.

Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên: “Cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, tôi sẽ hiểu lầm ...”

Giọng nói hơi khàn khàn, khiến vành tai Tạ Âm Lâu nóng lên theo, cô vô thức mở miệng hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”

Anh lại chẳng mảy may có ý định tìm quần áo để che thân, chậm rãi thốt ra một câu từ đôi môi mỏng: “Hiểu lầm cô xem tôi như một kẻ hoang đàng.”

Kẻ hoang đàng?

Đôi mắt Tạ Âm Lâu khẽ run lên, qua nửa giây, cô bình tĩnh dời tầm mắt khỏi lồng ngực trần trụi của người đàn ông, lỗ tai lại thoáng qua một vệt ủng đỏ đáng ngờ.

Đúng lúc này, trong phòng ngủ chính bên cạnh cô truyền tới một âm thanh mở cửa.Trì Lâm Mặc đột nhiên xuất hiện, phá vỡ bầu không khí quỷ dị mập mờ này, gọi một tiếng rõ ràng: “Phó Dung Dữ.”

——

【 Phó Dung Dữ 】

Trước khi đi ngủ, Tạ Âm Lâu lặng lẽ đọc tên người đàn ông này nhiều lần. Lúc tỉnh lại thì mặt trời đã mọc qua ba cây sào, ánh mặt trời ngoài cửa sổ thủy tinh dọc theo khe hở lụa trắng chiếu vào giường.

Cô mở đôi mắt buồn ngủ, nằm yên không nhúc nhích, chạm vào điện thoại dưới gối.

Đầu ngón tay sạch sẽ ấn sáng màn hình, còn chưa kịp nhìn thời gian.

Một loạt tin nhắn văn bản liên tục hiện lên, từng tin nhắn đều đến từ: ⌈Thang Nguyễn không muốn nói chuyện⌋

“Tỉnh chưa?”


trướctiếp