Lịch Thành còn chưa vào đêm mà mây đen đã bất chợt kéo đến nuốt chửng cả ban ngày, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại.
Cho đến khi một tia chớp bất ngờ rạch ngang phòng ngủ tối tăm, như thắp lên một ngọn nến hình hoa hồng bên cạnh cửa sổ.
Ánh sáng trong nhà toát lên vẻ xa hoa mờ ảo.
Người đàn ông đẹp trai đứng bên rèm cửa sổ, ngón tay với khớp xương đều đặn
của anh chậm rãi tháo cà vạt. Đuôi cà vạt lụa màu xanh đậm giống như
thấm nước, quấn quanh ngón tay rồi trượt xuống.
Tạ Âm Lâu nằm trên ghế sofa nhung màu xanh biếc, yên lặng nhìn theo hướng trượt xuống của cà vạt.
Chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh của người đàn ông đã bị nước thấm ướt từ lâu,
gần như dán sát vào ngực để lộ đường cong cơ bắp sạch sẽ đẹp mắt, ngay
cả dưới ánh sáng ảm đạm cũng vô cùng bỏng mắt.
Nhận thấy ánh mắt chăm chú của cô, người đàn ông đột nhiên cúi xuống, nắm
lấy bàn tay mềm mại của cô rồi kéo lại gần, giọng nói lành lạnh mang
theo sự mê hoặc: “Đẹp không?”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi lại khiến Tạ Âm Lâu kinh ngạc trong chốc lát. Cô hơi quay mặt đi, bỗng nhìn thấy chỗ cổ tay áo của người đàn ông đó lộ ra một đoạn
xương cổ tay thon dài.
Trên làn da trắng
lạnh có hình xăm chữ Phạn màu đen, giống như dây leo quấn quanh và cắm
sâu vào trong xương tủy, như ẩn như hiện dưới ống tay áo bị ướt, lộ ra
vẻ mê hoặc thần bí.
Tạ Âm Lâu có chút hốt hoảng, cô vô thức tiến lại gần để nhìn kỹ hơn, hơi thở vô tình phả vào
vị trí hình xăm của người đàn ông đó.
Giây tiếp theo, cô cảm thấy bàn tay mình đang bị nắm chặt, sau đó, giọng nói đầy cảm xúc của người đàn ông trượt qua vành tai cô: “Âm Âm …”
“Tôi.” Đuôi mắt của cô đỏ hoe giống như thoa son.
Vừa muốn mở miệng thì đột nhiên im bặt, cô bất ngờ nắm lấy cổ tay anh rồi sờ vào hình xăm chữ Phạn kia.
Hình xăm có nhiệt độ cực cao, khiến cô như phải bỏng.
——
Lông mi cong vút đang nhắm nghiền của Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng run rẩy. Vài giây sau, cô bỗng bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Cô hít thở dồn dập mấy lần rồi mới dần chậm lại. Thân thể gầy gò chậm rãi
ngồi dậy từ ghế sofa nhung màu xanh thẫm, đôi mắt mờ mịt nhìn xung
quanh.
Cửa sổ được che kín bởi một tấm rèm mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã gần chạng vạng.
Bên trong căn phòng chỉ còn lại ánh nến kiều diễm mà tối tăm, xuyên qua lớp lụa trắng mềm mại nhẹ nhàng chiếu lên thảm, trong không khí thoang
thoảng một mùi hương hoa hồng, nhưng không có một bóng người.
Chờ đến khi hoàn toàn phục hồi tinh thần, Tạ Âm Lâu mới cảm giác đầu ngón
tay có chút nóng như bị thiêu đốt, mí mắt rũ xuống, chợt nhìn thấy ngọn
nến hoa hồng vô tình bị đổ trên thảm, chỉ còn sót lại mảnh nến vỡ vụn.
Hóa ra cái nóng như thiêu như đốt trong giấc mơ đến từ đây.
Đã nhiều ngày liên tục Tạ Âm Lâu bị giấc mộng ướt át này quấn lấy.
Khi tỉnh lại, cô không thể nhớ được hình ảnh hỗn loạn và mơ hồ trong giấc
mơ. Chỉ có hình xăm chữ Phạn màu đen khắc trên cổ tay trắng lạnh lại đặc biệt in rõ trong đầu.
“Ù… Ù…”
Phòng ngủ đang yên tĩnh thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Mạch suy nghĩ trôi dạt của Tạ Âm Lâu được kéo về lại, cô ngẩng đầu tìm kiếm
vị trí của chiếc di động, vươn bàn tay trắng nõn sờ soạng tìm dưới gối
ôm.
Trên màn hình hiển thị ID người gọi:
Dư Oanh.
“Alo?”
Lúc nhận máy, giọng của cô vô cùng nhẹ nhàng, đồng thời lười biếng rời khỏi ghế sô pha. Áo choàng ngủ satin mềm mại rủ xuống, để lộ ra mu bàn chân
cong cong trắng như tuyết, nhẹ nhàng giẫm lên chiếc thảm mềm mại. Làn da của cô mịn như ngọc, dáng người nhỏ nhắn, hoàn hảo đến mức không một
chút tỳ vết.
Khi bước vào phòng tắm, Dư
Oanh ở trong điện thoại hỏi: “Tiểu Tiên Nữ, cuộc phỏng vấn nghề thêu di
sản văn hóa phi vật thể mà lần trước tớ nói với cậu đấy, cậu nghĩ sao?
Hẹn không?”
Phỏng vấn?
Tạ Âm Lâu ngẫm nghĩ vài giây mới nhớ tới chuyện này.
Cô hiếm khi trả lời phỏng vấn trên các phương tiện truyền thông, nên cũng không hứng thú lắm mà từ chối: “Không hẹn, cảm ơn..,”
Sau đó đầu ngón tay chạm vào màn hình để bật chế độ rảnh tay, thuận tiện
đặt điện thoại di động lên bồn rửa tay, rồi tháo dây đai mềm mại đang
buộc chặt áo choàng ngủ.
Dư Oanh là phóng viên báo chí, gần đây đang phụ trách các bài phỏng vấn có liên quan đến nghề thêu di sản văn hóa phi vật thể cho đài, năn nỉ Tạ Âm Lâu đã được
một thời gian nhưng đến nay vẫn chưa hết hy vọng, bèn đổi cách khuyên
nhủ:
“Đừng từ chối như thế sẽ khiến người ta đau lòng đấy, chẳng lẽ cậu định đóng cửa hàng không kinh doanh nữa?
Nói thật nhé, bây giờ bầu không khí của fan hâm mộ rất hỗn loạn, nếu cậu không bác bỏ tin đồn với Ôn Chước thì sau thời gian dài sẽ trở thành sự thật đấy.”
Tạ Âm Lâu xuất thân từ gia
đình dòng dõi thư hương, sống như một mỹ nhân cổ điển bước ra từ trong
tranh, trong xương cốt thiếu đi chút thất tình lục dục, khiêm tốn mở một cửa hàng sườn xám sống qua ngày, theo lý thì không đến mức bị tấn công
mạng.
Trùng hợp là năm ngoái Tạ Âm Lâu có quay cho đài một đoạn video về điệu múa Lạc Thần dưới nước, sau đó bất
ngờ nổi tiếng trên mạng, được giới truyền thông công khai ca ngợi là đệ
nhất mỹ nhân cổ điển, thu hút vô số fan hâm mộ và công ty quản lý trong
giới đến ký hợp đồng với cô.
Tuy Tạ Âm Lâu không ra mắt nhưng sức nóng vẫn ở mức cao.
Có không ít ngôi sao mới nổi trong giới muốn cọ nhiệt, trong số đó Ôn
Chước đã công khai là có scandal tình ái với Tạ Âm Lâu hơn nửa năm, chờ
có lưu lượng lại quay đầu tuyên bố đang yêu đương với nữ chính của bộ
phim mới.
Cứ như vậy, Tạ Âm Lâu bị buộc
phải rơi vào vòng xoáy dư luận với mối tình tay ba, tiếp đó blog chính
thức của cửa hàng sườn xám cũng bị fan CP của bộ phim công kích.
Tạ Âm Lâu nhíu mày, bị nhắc đến chuyện dư luận bịa đặt trên mạng quả thực có chút khó thở.
Suy nghĩ một lúc cô mới lên tiếng: “Cậu nói cũng hợp lý.”