Không Ai Thích Chu Tự Thư

Chương 12


trướctiếp

Hạ Khanh vừa bước ra khỏi cổng Hạ gia, cậu đã nhìn thấy Hạ Hành đứng cầm ô cách đó không xa, khuôn mặt u ám và đôi mắt đen láy đáng sợ. Hạ Khanh rùng mình, đôi mắt của Hạ Hành khiến cậu ớn lạnh sống lưng. Cậu không muốn di chuyển nữa, nhưng dường như cậu tiến không được, lùi cũng không xong.

Hạ Hành vẫy tay với cậu, nhưng Hạ Khanh đã không di chuyển trong một thời gian dài. Mãi cho đến khi Hạ Hành tiến về phía cậu. Hạ Khanh mới đi vào màn mưa, Hạ Khanh không có ô, cơn mưa nhanh chóng làm ướt bộ quần áo sạch sẽ mà cậu vừa thay. Cậu càng cảm thấy lạnh hơn.

Hạ Hành dừng lại, không tiến thêm một bước nào, hắn mỉm cười nhìn Hạ Khanh từng bước một đi đến gần hắn.

"Anh trai." Thanh âm Hạ Khanh run rẩy, không chỉ có thân thể, toàn thân đều phát run. Mưa làm mờ tầm nhìn của cậu, không nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Hành, hình như hắn đang cười.

Hạ Hành không nói gì, cho đến khi nhìn thấy môi Hạ Khanh tái nhợt, hắn đưa ô cho cậu, sau đó cởi áo khoác khoác cho cậu, sau đó ôm Hạ Khanh dưới ánh mắt chăm chú của Văn Bùi Chi từ xa.

"Anh trai." Hạ Khanh ngẩng đầu nhìn Hạ Hành, run giọng gọi, thanh âm bị tiếng mưa vùi lấp, Hạ Hành không nghe thấy. Thấy Hạ Hành không trả lời, Hạ Khanh cụp mắt xuống và ngừng nói.

Khi Hạ Hành đưa Hạ Khanh trở lại Hạ gia, Hạ Khanh bị sốt cao. Hạ Hành ôm lấy cậu, sững sờ vì nhiệt độ của cậu trong vài giây, có chút không thể tin được. Hạ Khanh bị nóng có chút mê sảng, trong miệng lẩm bẩm gì đó. Hạ Hành nghiêng người lắng nghe, nháy mắt trên mặt trắng bệch.

Cậu nói, "Tại sao, tại sao không ai, không ai, thích em?"

Hạ Khanh có một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, tên cậu không phải là Hạ Khanh, khi đó cậu vẫn được gọi là Chu Tự Thư, cậu có hai người bạn tốt, một người tên là Văn Bùi Chi và người kia tên là Phương Ý. Họ lớn lên cùng nhau, học cùng cấp 2, cấp 3 và thậm chí cùng học đại học.

Đột nhiên một ngày, cậu phát hiện ra rằng mình đã yêu Văn Bùi Chi, một người bạn tốt trong nhiều năm và mối quan hệ giữa ba người lặng lẽ thay đổi. Cuối cùng cậu cũng lấy hết can đảm thổ lộ, khi cậu đứng ở ngã tư đường cầm hoa đợi Văn Bùi Chi, mà cũng chờ Phương Ý, chờ bọn họ nắm tay nhau, nói với cậu, bọn họ ở bên nhau.

Vì vậy, không có cơ hội để tặng bó hoa.

Cậu chọn bó hoa rất lâu, thậm chí còn nhờ người bán hàng tự tay làm. Cậu giấu bó hoa sau lưng, rồi mỉm cười chúc mừng, cuối cùng ném bó hoa vào thùng rác ở góc đường. Khi nhìn thấy những bó hoa nằm lẫn trong đống rác bẩn thỉu, cậu đã khóc như một đứa trẻ không tìm được nhà trong cơn mưa nặng hạt, cảm thấy khó chịu và bất lực.

Đối với người ngoài, họ vẫn là bạn thân, nhưng chỉ có Chu Tự Thư biết rằng mọi thứ đã thay đổi. Trên thực tế, lẽ ra cậu phải phát hiện ra, trong bình hoa của Văn gia không có hoa, mỗi lần ra ngoài ăn cơm, trên bàn chỉ có đồ ngọt yêu thích của Phương Ý, vào những ngày mưa, chiếc ô của Văn Bùi Chi sẽ chỉ đập đầu vào ô của Phương Ý. Sở dĩ thiên vị như vậy, cậu đều biết, nhưng cậu đều chọn cách không để ý vào nó mà thôi.


trướctiếp