Không Ai Thích Chu Tự Thư

Chương 11


trướctiếp

Đột nhiên trời mưa to, Hạ Khanh mất cảnh giác mà bị ướt sũng khắp người. Khi cơn mưa tạt vào người cậu, Hạ Khanh vẫn không nhận ra rằng trời đang mưa. Cậu ngơ ngắc ngẩng đầu nhìn bầu trời, từng hạt mưa rơi xuống mặt cậu, rồi rơi xuống đất, cảm giác mát lạnh do nó mang lại khiến Hạ Khanh rùng mình.

Nhìn xung quanh, Hạ Khanh tìm thấy một trạm xe buýt cách đó không xa, cậu chạy đến, trốn dưới mái hiên. Có lẽ là bởi vì đi quá lâu, chân của cậu có chút đau nhức, Hạ Khanh ngồi xổm nửa người, lẳng lặng nhìn màn mưa, người đi đường trên đường, dòng xe cộ đi qua.

Nỗi cô đơn lập tức chiếm lấy toàn bộ cơ thể và tâm trí của Hạ Khanh, cậu đột nhiên cảm thấy trên đời này, sự tồn tại của mình là dư thừa, sẽ không có ai sẽ vì cậu mà đến.

Cậu không thể không nghĩ rằng nếu cậu là Chu Tự Thư, thì đối với Văn Bùi Chi, cậu chỉ là người thay thế cho Phương Ý; nếu cậu là Chu Tự Thư, thì đối với Hạ Hành, cậu chỉ là người thay thế cho Hạ Khanh, người tên Chu Tự Thư căn bản sẽ không có người để ý đến.

Cậu thậm chí không xứng đáng với tên của chính mình.

Cho nên cậu không thể tin được, căn bản cậu không muốn làm Chu Tự Thư, nếu như cậu không phải Chu Tự Thư, nếu như cậu vẫn luôn là Hạ Khanh, chí ít như vậy còn có người quan tâm đến cậu. Biết đâu sau khi cậu chết, ai đó có thể đến thăm cậu và đặt một bó hoa mà cậu yêu thích đến trước bia mộ của cậu.

Đối với tình trạng cơ thể của cậu, ngay cả khi Hạ Hành không đề cập đến vấn đề này với cậu, hắn mỗi lần nói chuyện với bác sĩ đều sẽ tránh cậu đi, nhưng cậu biết tất cả. Cái cơ thể gầy yếu này chẳng ra dáng nam nhân tuổi đôi mươi, có lẽ còn không bằng một ông lão tập thể dục buổi sáng trong công viên.

Kỳ thực căn bản cậu không sợ chết, chỉ sợ không có người nhớ tới cậu, không có người yêu thương cậu.

Nhưng cậu là ai? Người mà họ nhớ chính là ai?

Mưa càng lúc càng nặng hạt, không có dấu hiệu muốn tạnh. Hạ Khanh chậm rãi chống tay đứng dậy, cậu phải quay về Hạ gia, đã quá muộn, Hạ Hành sẽ lo lắng. Nhưng Hạ Khanh, người cả ngày không ăn gì, đứng thẳng lên đã cảm thấy chóng mặt, sau đó mắt tối sầm lại.


trướctiếp