Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 3: Sống tạm qua ngày (3)


trướctiếp

Chiếc trâm gài tóc theo cú ngã của ta cứ thế văng ra rồi rơi tõm xuống ao, ta gấp gáp đưa tay bắt lấy nhưng đã không còn kịp. Mặt ao giờ đây chỉ còn vài vòng gợn sóng, trâm gài tóc phút chốc biến mất, nháy mắt đầu óc ta trở nên hoàn toàn trống rỗng.

Tiếng kêu “An Nhi” đầy lo lắng vang lên bên tai kéo ta trở về với thực tại, cố nén nhịn cơn đau co rút liên hồi ở vai phải, ta phóng mắt xuyên qua khe hở giữa đám người ồn ào vây thành vòng nhìn vào bên trong. Lọt ngay vào tầm mắt chính là khuôn mặt nhỏ bé tím tái và đôi mắt vẫn nhắm nghiền của đứa nhỏ, người đàn ông mặc áo dài màu bạc ôm thằng bé trong lòng mà lo âu lay gọi, có mấy tên nô tài nhanh tay nhanh tây đã chạy đi mời thầy thuốc.

“Tim An Nhi hình như không đập nữa.”

Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn sang Cao Yển, nét mặt Cao Yển càng lúc càng sa sầm.

Tim ta thót lên, một hình bóng đột nhiên hiện lên trong tâm trí trông y hệt đứa nhỏ và dần dần chồng chéo lên gương mặt nó, ta lắc mạnh đầu xua đi dòng tưởng tượng của mình. Ngày hôm nay, từ lúc đặt chân vào ngôi viện này, có lẽ số mệnh của ta và đứa nhỏ đã bị gắn chặt lại với nhau, nếu thằng bé có xảy ra chuyện gì không hay, dám chắc ta cũng sẽ sớm lên đường về chầu ông bà.

Ta nghiến răng chịu đựng cơn đau ở bả vai chống người đứng dậy đi qua bên đó, Hồ Nguyên Ly đứng chắn trước mặt ta, hàng mày nhướng cao và hai con mắt mở trừng trừng: “Ngươi muốn làm gì?”

“Tránh ra.” Vì quá nóng ruột nên ta không hề để ý tới giọng điệu của mình.

Hồ Nguyên Ly sửng sốt, ta lập tức lách qua người hắn. Người đàn ông áo bạc nhấc mắt nhìn ta, trên khuôn mặt tựa nửa vầng trăng sáng ngọc ngà chất chứa bao nỗi ưu sầu chẳng thể che giấu.

“Mạng sống của tiểu chủ tử lâm nguy, nô tỳ có hiểu sơ sơ về cách cứu chữa, làm phiền nhường đường.” Ta mở miệng, bầu không khí chung quanh như bị đình trệ. Tuy không biết thân phận người này nhưng qua nét mặt có thể nhận thấy hắn vẫn chưa vì lời nói của ta mà nổi nóng.

Phía sau lại vang lên giọng nói của Hồ Nguyên Ly: “Thái y sẽ tới ngay bây giờ thôi, tên nô tài nhà ngươi…”

“Ngươi định cứu bằng cách nào?” Cao Yển im lặng nãy giờ đột nhiên cất tiếng cắt lời Hồ Nguyên Ly.

“Thay vì cứ ngồi đợi thái y tới thì tạm thời để tôi thử một lần trước, nhất định sẽ tìm được cơ hội sống.” Ta quay đầu nhìn y, gắng sức nhấn rõ từng chữ một. Con người một khi đã sốt ruột thì còn tâm trạng nào để tâm mấy lễ nghi phép tắc rườm rà nữa.

Người đàn ông mặc áo bạc hỏi Cao Yển: “Cô ấy là người ở quý phủ của đệ?”

Đối diện với ánh mắt tràn ngập nguy hiểm của Cao Yển, ta không chút nào dao động, cuối cùng y quay đi chỗ khác nói với người đàn ông kia: “Phải.”

Người đàn ông mặc báo bạc chẳng chút do dự đặt đứa nhỏ nằm xuống đất, hắn nhìn ta, cái nhìn ôn hòa mà kiên định: “Vậy làm phiền… cô nương rồi.”

Không màng những lễ tiết khách sáo ấy, ta vội vàng ngồi xổm xuống nghiêng người qua, đưa ngón tay lại thăm dò thì phát hiện hơi thở của đứa nhỏ đã cực kỳ yếu, ghé đầu sát vào nghe cũng không nghe được tiếng tim đập. Lòng ta chùng xuống, não bật công suất cố gắng nhớ lại động tác hô hấp nhân tạo đã từng được học trong đại học ở thời hiện đại. Hai tay ta đè nhẹ lên ngực đứa nhỏ, bàn tay khẽ dùng lực, nhất thời vai phải lại lên cơn đau thấu gan làm suýt ta chút nữa đã ngất lăn ra đấy, cánh tay không khống chế được phát cơn run nhè nhẹ.

Người đàn ông kia như nhận ra sự khác thường của ta bèn nhíu mày hỏi: “Cô ổn chứ?”

Ta không đáp lời, dồn hết lực vào tay trái, điều chỉnh độ mạnh yếu rồi bắt đầu nhấn xuống, dù sao cũng vừa trải qua một trận vật lộn dưới nước, cơn đau đang từ từ rút kiệt sức hai bên vai ta. Ngay vào lúc ta định hô hấp nhân tạo cho đứa nhỏ mặc kệ tội chém đầu có thể giáng xuống bất cứ lúc nào, rốt cuộc thằng bé cũng có phản ứng, trong vô thức nó ho “khụ” một tiếng, ta mở cờ trong bụng, lực mỗi lúc một tăng.

Tức khắc đứa nhỏ phun ra ngụm nước đầy ứ, bàn tay đè lên ngực nó của ta đã có thể cảm nhận được nhịp tim đập vào lồng ngực. Tay ta buông lỏng, toàn thân kiệt sức ngồi phịch xuống đất.


trướctiếp