Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 2: Sống tạm qua ngày (2)


trướctiếp

Cái chết của Hạ Thiền cộng thêm lời cảnh cáo của Thái ma ma cuối cùng cũng khiến phòng giặt yên ổn một thời gian. Những người khác càng xa lánh thì ta lại càng bình tâm hơn bao giờ hết, ngày qua ngày chăm chỉ giặt quần áo, cuối tháng thì lãnh lương. Ta thử tính toán xem, mấy năm này không mua son phấn, không mua trang sức, tiền lâu nay dành dụm cũng đủ để chuộc thân rồi, giờ đây chỉ cần góp thêm tiền cho mai sau tới tuổi xuất phủ còn tìm chỗ ăn chỗ ở, dù sao ở thế giới này, cha mẹ thân nhân của ta… chả biết đã lưu lạc phương nào.

Bận trước bận sau hết cả một ngày, đang chuẩn bị ra ngoài thì thấy Trần ma ma đến, lúc bấy giờ, trong vườn cơ hồ chẳng một bóng người. Trần ma ma bước thẳng qua chỗ ta, nói: “Đồ Mi này, lát nữa ngươi tranh thủ sang viện của Ngũ gia lấy quần áo mang đi giặt đi nhé, nha đầu Châu Ngọc kia chắc là lại chạy vào xó nào ăn bơ làm biếng rồi đấy, tìm mãi không thấy mặt mũi đâu.”

Nói xong Trần ma ma đi luôn, miệng vẫn cứ lầm bầm lầu bầu. Đã quá quen với việc suốt ngày được người khác nhờ vả, ta mau chóng sửa sang lại quần áo trên người rồi xuất phát. Chuyện rừng mai kia đã trôi qua được bảy tám ngày, cũng không thấy Lý Mậu Sơn tiếp tục truy xét, có lẽ mọi người đã sớm cho vào quên lãng rồi.

Mới đi được nửa đường thì bất thình lình bị một bóng người cao lớn chặn đứng, ta ngẩng đầu, lọt vào trong mắt là gương mặt với những nét bướng bỉnh cao ngạo, áo quần đỏ rực, trông hệt như đóa phù dung e ấp bung cánh nở rộ vào thời khắc hoàng hôn vừa xuống.

Hắn liếc nhìn ta đầy ngạo nghễ, lỗ mũi hếch lên trời mà cất tiếng hỏi: “Chắc ngươi là nha hoàn của quý phủ nhỉ, nơi ở của lão Ngũ ở đâu thế, ngươi biết không?”

Vừa nghe, ta chợt nhớ tới giọng nói đã gọi Cao Yển đi tại trước rừng mai ngày hôm đó.

Hóa ra là hắn.

Có điều ta rất ít khi rời khỏi phòng giặt nên cũng không biết thân phận của người này, chỉ có thể nhún người hành lễ cẩn tắc vô ưu, gật gật đầu coi như chào hỏi.

Người trước mặt rõ ràng thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn nói với ta: “Vậy được rồi, dẫn đường cho ta đi.”

Nói ra thì may mà hôm ấy hắn xuất hiện kịp thời nên ta mới tránh được một kiếp, thế là ta cung kính theo sát phía sau dẫn đường cho hắn, hai tay hắn chắp sau lưng đủng đỉnh đi đằng trước.

Tới cửa viện của Cao Yển, hắn sải bước lớn vào trong, thị vệ đứng ngoài cửa cũng không hề ngăn cản, vừa nhìn là biết khách quen. Tới lượt ta phải báo cáo danh tính rõ ràng mới được thị vệ cho qua. Dưới sự chỉ dẫn của tên nô tài đang quét sân, cuối cùng ta cũng lấy được quần áo để mang đi giặt. Đúng lúc này, Cao Yển đi ra nghênh đón người nọ: “Sao tới mà không nói tiếng nào thế?”

Người nọ nhún vai đáp: “Bị cô nương hoa lâu chặn đường nên không kịp báo tin cho huynh ấy mà, nên ta mới phải trèo tường vào đây đấy.”

Cao Yển cay mày, vẻ mặt đầy bất lực: “Ta nhớ đệ có nhớ đường đâu nhỉ? Sao giờ mò được đến đây hay vậy?”

Nghe nói thế, ta tức khắc rảo bước nhanh hơn định bụng chuồn lẹ.

Chỉ thấy người nọ chỉ tay về phía xa xa, ngay chỗ góc tường ta đang đứng: “Kia kìa, nha hoàn đó dẫn ta tới đây đấy.”

Ta ôm khay đầy quần áo vội vàng xoay người hành lễ.

Cao Yển cũng không để ý tới ta, quay sang bảo với người nọ: “Hồ Nguyên Ly, đệ cũng nên sửa lại thói phong lưu thành tính này của mình đi.”

Hồ Nguyên Ly, ta sửng sốt, não bắt đầu hoạt động từ từ hồi tưởng lại.

Yến Chiêu vương Hồ Nguyên Ly, sinh ra trong gia đình danh giá từng lập rất nhiều công trạng, là vị vương duy nhất không cùng họ ở triều đại này, được phong Yến Chiêu vương, ông nội là nguyên lão dựng nước, con cháu được hưởng chế độ kế thừa cha truyền con nối. Tới đời của Hồ Nguyên Ly, vì cha mẹ hắn mất sớm trong thời chiến loạn nên khi mới mười bốn tuổi hắn đã được trao tước trở thành Yến Chiêu vương của thế hệ mới, nhân xưng “Tiểu Yến vương”.

Có điều con người này… qua những gì vừa nãy hắn nói, có thể nhận thấy từ nhỏ đã không được dạy bảo đến nơi đến chốn, đối nhân xử thế hoang đường bừa bãi, đáng ra phải gọi là “Tiểu Diêm Vương” mới đúng. Thậm chí do thường lăn lộn trong mấy ngõ trăng hoa làm việc xấu nên được liệt tên hẳn hoi trong danh sách “tiểu lang quân”.

Tuy ở trong phòng giặt cả ngày, nhưng nơi nào có nhiều phụ nữ là y rằng sẽ xuất hiện đủ mọi loại chuyện để đàm tiếu, trong đó có Yến Chiêu vương đó, không biết bao lần ta đã nghe người ta điểm tên hắn. Con nhà giàu ăn sung mặc sướng quần áo lụa là nó quen, hai mươi tuổi đầu rồi mà cả văn lẫn võ chả đâu vào đâu, chả làm nên trò trống gì.

Nhưng những điều này đâu liên quan gì tới ta, thấy không ai chú ý, ta men theo góc tường chuẩn bị rời đi.


trướctiếp