"Ăn xong rồi." Cậu trả lời xong, Phó Ngôn liền cầm lấy hộp cơm, đậy nắp lại, định cùng nhau mang đi rửa.
"Mình, mình muốn đưa cái này cho cậu!" Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, cô gái vội vàng nói.
Trong lúc vội vàng, cô muốn đưa cho Cố Từ bức thư tình mà mình đã viết, sở dĩ cô muốn đưa trực tiếp cho cậu vì cô cảm thấy rằng Cố Từ sẽ không biết
được thư của ai gửi đặt trong tủ, cậu thậm chí không nhớ tên, dù sao
trong tủ nhiều như vậy, nhiều đến mức quả làm người ta hoa mắt, vì vậy
cô gái đã tìm cơ hội thích hợp để đưa cho cậu, để lại ấn tượng sâu sắc
với Cố Từ.
Nhìn thấy phong thư quen thuộc, trên mặt Cố Từ lộ ra
chút bất đắc dĩ, chỉ là cậu còn chưa kịp nói gì, nữ sinh đã đem thư nhét vào tay cậu rồi bỏ chạy, trước khi đi còn để lại tên, nói cho Cố Từ
biết cô tên gì.
Những người trong nhà ăn từ lúc nữ sinh đi tới
trước mặt Cố Từ, vẫn luôn chú ý đến tình huống bên này, sau đó thấy cô
cố lấy hết dũng khí đem thư tình trao tận tay Cố Từ liền chạy, trong
lòng bọn họ nhất thời có chút bực bội, đối mặt với kẻ định như sắp ra
trận, họ tưởng rằng cô sẽ thổ lộ tại chỗ, không nghĩ tới cũng chỉ là đưa thư tình.
Gửi thư tình thì có gì mà căng thẳng vậy...
Kỳ
thật bọn họ không biết, cô gái kia căn bản không có bối rối vì thẹn
thùng, mà đơn giản là bị Phó Ngôn bên cạnh dọa mà thôi. Anh chỉ nhìn cô
mà không nói lời nào, như thể chỉ cần cô tiến lên một bước nữa, sẽ xảy
ra chuyện gì không kiểm soát được. Cô đột nhiên ngây người, đem thư tình nhét vào tay Cố Từ, thiếu chút nữa bỏ chạy mà không nói tên.
Cầm thư tình trong tay, Cố Từ khẽ thở dài, "Đi thôi."
Phó Ngôn gật đầu, nghe lời đi theo, trước khi đi bước chân của anh hơi khựng lại, lạnh lùng quay đầu lại nhìn.
Mọi người nhận được ánh mắt của anh đều giật mình, theo bản năng lùi lại vài bước, từ bỏ ý định đuổi theo.
Đợi đến khi hai người đi xa, bọn họ mới phản ứng lại, người này, tại sao
lại nghe lời anh chứ! Cố Trạm không tính, dù sao cũng không thể nói lý
lẽ với vị đệ khống này, nhưng tại sao ngay cả một Phó Ngôn không có
tiếng tăm gì, cũng muốn ngăn cản bọn họ đến gần Cố Từ chứ!
*
Sau khi Cố Từ ăn xong cơm tối, liền trở về phòng tắm rửa, cầm quần áo thay
vào, lúc thay quần áo mới nhớ tới chuyện lúc trưa, cậu khẽ nhíu mày,
động tác chậm lại một chút.
"Làm sao vậy?" 007 đã biến trở về
hình dạng ban đầu, lúc này nó ngậm một con vịt đồ chơi màu vàng thả vào
bồn nhỏ của mình, đây là bồn tắm đặc biệt Cố Từ đặc biệt cho nó. Hệ
thống là một con mèo yêu sạch sẽ, bởi vì nếu nó không chăm chỉ tắm rửa,
nó sẽ bị ký chủ yêu sạch sẽ này đuổi ra khỏi giường, ngay cả mép giường
cũng không được chạm vào.
Cố Từ vặn nước nóng, thử nhiệt độ của
nước, cầm vòi hoa sen xịt lên người, khi nước chảy nghiêng xuống, trong
phòng tắm liền nổi lên sương mù dày đặc bốc lên trong phòng tắm, bóng
người như ẩn như hiện, khiến cậu bị bao phủ trong làn sương mờ ảo.
Cố Từ thoáng phục hồi tinh thần lại, nói: "Không có gì, có lẽ là ta suy
nghĩ nhiều rồi." Anh không nhớ tới chủ đề vừa rồi nữa, sau đó tiếp tục
tắm rửa.
Đợi đến khi tắm xong đi ra, nửa giờ đã trôi qua.
Khi Cố Từ đi dép lê từ phòng tắm đi ra, lại nhìn thấy Cố Trạm đang ngồi ở
bàn học của cậu, rất có hứng thú lật xem những bức thư tình chồng chất
như núi nhỏ kia. Chỉ là anh ta không có xem nội dun bên trong, mà là lật mặt sau, nhìn rõ ràng tên người gửi liền đem đồ bỏ qua một bên.
"Anh, sao anh lại trở về?" Cố Từ nhìn rõ tình cảnh trong phòng, hơi mở to hai mắt.
"Trường học nghỉ lễ, nên anh về, vừa vặn lão quản gia không có ở nhà, liền qua
bên này ăn chực." Cố Trạm thường xuyên tới đây ngủ qua đêm, cho nên Cố
gia có một phòng dành riêng cho anh ta.
Lúc nhìn về phía Cố Từ,
nhất thời nhíu máy, cầm lấy khăn lông bên cạnh trùm lên đầu cậu, vừa lau khô tóc vừa lẩm bẩm: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được để tóc ướt
đi ra ngoài, đợi lát nữa bị cảm thì phải làm sao?"
Cuối cùng
giúp Cố Từ lau khô tóc xong, anh ta mới kéo khăn lông ra, nhìn đống thư
tình trước mắt cười nói: "Xem ra A Từ nhà chúng ta càng ngày càng được
các cô gái yêu thích, thư tình cũng tích góp được nhiều như vậy."
Có Từ thở dài thật sâu, nhìn chồng thư tình kia, trong mắt lộ ra vẻ bất lực.
Nhưng cậu không muốn yêu đương, cậu chỉ muốn học tập, chỉ muốn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Cố Từ ủ rũ nghĩ.