Tôi Thực Sự Chỉ Nghĩ Đến Học Tập

Chương 16: Thế giới thứ nhất


trướctiếp

Lại nói tiếp, hiện tại hệ thống đã bắt đầu mở đường...

Phó Ngôn sửng sốt một lúc, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, Cố Từ đối với chuyện học tập luôn luôn nghiêm túc, chưa bao giờ do dự trả lời, nhưng hiện tại cậu lại có vẻ chần chừ, điều đó có nghĩa là, ngay cả bản thân Cố Từ cũng chưa xác định về chuyện này.

Nhưng tại sao cậu lại tỏ ra không chắc chắn khi đối mặt với câu hỏi này...

Phó Ngôn lặng lẽ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt chăm chú, Cố Từ trước mắt anh bỗng nhiên trở nên hư vô mờ mịt.

Không biết tại sao, trong lòng anh đột nhiên có một loại ảo giác kỳ quái, phảng phất Cố Từ vài giây sau sẽ biến mất. Một điềm báo đáng lo ngại như vậy xuất hiện một cách khó hiểu, ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại có những suy nghĩ vô lý như vậy.

Rõ ràng Cố Từ đang ở trước mặt anh.

Cố Từ chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi đen trắng rõ ràng phản chiếu bóng dáng một người, cậu hơi mở to hai mắt, thanh âm vẫn trong trẻo sạch sẽ như cũ, khó hiểu hỏi, "Sao..."

Cố Từ còn chưa nói xong, đã thấy Phó Ngôn lấy tay che mặt.

Đặt tay lên má Cố Từ, anh không nhịn được véo mặt mình để chắc chắn rằng Cố Từ trước mặt mình rốt cuộc có tồn tại hay không. Cho đến khi xúc cảm ấm áp ập tới, trái tim Phó Ngôn mới bình tĩnh lại, anh mỉm cười nhẹ nhõm, "Là thật."

Cố Từ mở to hai mắt, cái gì mà "thật hay giả?"? Sao cậu không hiểu Phó Ngôn đang nói gì nhỉ...

Ôn Viễn nhận thấy phía sau đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng, câu trả lời của Cố Từ mà hắn luôn chờ đợi cũng không có, nhất thời cảm thấy có gì không thích hợp, không khỏi quay đầu lại nhìn.

Phó Ngôn vẫn chăm chú nhìn Cố Từ, cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt chuyên chú. Mà Cố Từ trên tay đang cầm quyển sách giáo khoa Tiếng Anh, lúc này đang nhỏ giọng học thuộc từ vựng.

Dường như không có gì kỳ lạ, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn...

Ôn Viễn đang muốn hỏi, chợt nghe Cố Từ nói: "Lúc ngồi xe không được nhìn ra phía sau, không an toàn."

"A, ừm!" Hắn nghe lời ngồi lại.

Cố Từ tiếp tục nghiêm túc học thuộc từ vựng.

007 phân một chút tinh thần lực ra, cảnh giác liếc nhìn Phó Ngôn, nghĩ tới một màn vừa rồi, lại nghĩ tới một loạt chuyện xảy ra trước đó, nó thâm trầm thở dai, mất mát thầm nghĩ, luôn cảm thấy con mình nuôi lớn sắp bị người ta cướp đi rồi.

Lúc đầu nó nghĩ anh chàng ngày khá đẹp mắt, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh quả thực chính là *chồn cáo chúc tết gà rắp tâm ăn gỏi.

(*"黄鼠狼给鸡拜年,没安好心" - Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi: Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.)

"Tôi còn chưa có chạm qua mặt Cố Từ đâu..." Hệ thống ủ rũ không vui nghĩ.

"Hả? Người nói cái gì?" Cố Từ ngừng học thuộc từ lại, nghi hoặc hỏi.

Lúc này 007 mới ý thức chính mình lại nói tâm tư của mình ra, vội vàng sửa chữa: "Không có gì, tôi chỉ là đang nghĩ kế tiếp sẽ đi thế giới nào thôi!"

Cố Từ không nghĩ nhiều nữa, "Đi đâu cũng được, miễn là có thể đọc sách là được." Chỉ cần không giống như một lần xuyên thành hậu duệ của rồng, vậy là tốt rồi.

Lần đó Cố Từ ở trong vỏ trứng đợi thật lâu, bị vô số con rồng canh giữ, tất cả đều đang chờ ngày cậu phá vỏ thoát khỏi vỏ trứng.

Cố Từ cũng không biết mình đã ở trong không gian kín đó bao lâu, đợi đến khi thật vất vả mới chào đời, Cố Từ nhỏ bé chỉ lớn bằng bàn tay được người ta cẩn thận nâng lên trên tay.

Ánh mắt chuyên chú mà thành kính.

Các tiền bối và người thân của Long tộc đã chăm sóc cậu rất tốt, lại càng không yên lòng để cho cậu học ở một trường tư thục trên trái đất, về phần dưới biển thì càng không có chút manh mối nào về việc học.

Trì hoãn quá lâu, cuối cùng cậu chỉ có thể lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ, đi tiếp tới thế giới tiếp theo.


trướctiếp