Kỳ Dao Lục

Chương 12: Cửu biệt trùng phùng


trướctiếp

Hôm nay Lục Tuyết Kỳ hạ sơn nhằm do thám động tĩnh của Luyện Huyết đường, bảy năm trôi qua, đường chủ Luyện Huyết đường - Niên lão đại cứ như đã bốc hơi, không để lại chút tung tích nào khiến nàng thấy vô cùng khó hiểu.

Nhưng chuyện làm nàng cảm thấy phiền phức nhất chính là...

"Tuyết Kỳ! Tuyết Kỳ ơi!" Từ xa đã nghe thấy tiếng Tăng Thư Thư gọi, Lục Tuyết Kỳ đành phải xoay người, biến mất ở góc đường. Tăng Thư Thư mãi mới đuổi đến nơi, rồi lại phát hiện ra chẳng còn thấy bóng người áo trắng kia đâu nữa, y không khỏi nghi hoặc lẩm bẩm, "Quái lạ, mới ban nãy mình còn trông thấy rõ ràng Tuyết Kỳ đứng ở đây, sao giờ đã đi đâu mất tiêu rồi?"

Đúng vậy, kể từ khi nàng xuất quan đến nay, không rõ Tăng Thư Thư nghe được tin tức từ đâu, ngày nào cũng chạy sang Tiểu Trúc phong, nếu không nhờ có sư phụ và các sư tỷ chặn lại, chắc nàng đã bị làm phiền đến chết rồi. Khi nàng vừa đi dò la vừa tránh mặt Tăng Thư Thư, trùng hợp đến chợ Hà Dương thấy đồng môn bị kẻ khác lừa gạt, nàng ra tay can thiệp, không ngờ rằng người kia lại là Trương Tiểu Phàm, thế nhưng... nữ tử mặc thanh y khoác áo đen kia rốt cuộc là ai? Tại sao lại khiến nàng chợt nghĩ về Dao Dao?

Lục Tuyết Kỳ đứng lại suy ngẫm, cuối cùng vẫn không giải thích được, càng nghĩ đến càng làm mắt phải của nàng nhức nhối, nàng không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên một tiếng gọi gần đó vọng tới cắt đứt luồng suy nghĩ của nàng.

"Trời ơi, Niên Đại! Ông chủ Niên!" Một tiểu thương tầm tuổi trung niên gấp gáp đuổi theo nam tử trung niên đi đằng trước, ông ta mặc trang phục màu nâu đơn giản, hàng râu hơi lún phún, vẻ ngoài không khác gì một người dân bình thường,

Lục Tuyết Kỳ hơi rùng mình, quay lại nhìn, thấy người tiểu thương kia đã bắt kịp Niên Đại, gã thở dốc nói: "Ông chủ Niên, ông đi nhanh thật đấy!" Nói xong, gã giơ tay áo lên lau đi mồ hôi trên trán.

Niên Đại quay lại cười áy náy, "A, thì ra là tiểu Lưu, sao vậy, tìm tôi có việc gì không?"

Tiểu Lưu sau khi hít thở đã trở lại đã ổn định, có chút cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó mới lấy trong người ra một quyển sách, đưa cho Niên Đại, nhỏ giọng nói: "Ông chủ Niên, đây là quyển sách tuyệt thế chỉ còn lại một bản lúc trước ông muốn tìm, không biết bây giờ ông còn cần không?"

Vẻ mặt Niên Đại điềm đạm liếc nhìn cuốn sách, tiểu Lưu căng thẳng nuốt nước bọt, nghĩ thầm, Niên Đại không hổ danh người có nhiều kiến thức, dày dặn kinh nghiệm, có thể giữa thanh thiên bạch nhật đọc loại sách ướt át như thế này mà mặt không biến sắc.

Niên Đại gập quyển sách lại, gật đầu bảo: "Được rồi, tiểu Lưu, tôi muốn lấy quyển sách này, anh đi theo tôi, tôi sẽ đưa tiền cho anh."

"Vâng vâng vâng!" Tiểu Lưu vui mừng xoa hai bàn tay, cuối cùng cũng lấy được tiền, không uổng công gã trải qua biết bao khó khăn để đi tìm.

Lục Tuyết Kỳ nhìn bóng lưng hai người, hơi ngước lên nhìn, "Nhan, Như, Ngọc?" Ông chủ tên Niên Đại kia tại sao có vẻ hơi quen mắt, mà tên của Niên Đại và Niên lão đại chỉ lệch nhau một chữ, liệu giữa chúng có mối liên hệ nào không? Nàng mang theo nghi vấn trong lòng bước vào khách điếm treo biển Nhan Như Ngọc.

Mặt tiền bên ngoài nhìn rất đơn giản, không hề xa hoa, lộng lẫy, Lục Tuyết Kỳ vừa bước vào đã lập tức ngửi thấy mùi sách mới, nhìn quanh một lượt, đủ mọi loại sách được phân loại, sắp xếp ngay ngắn trên kệ, rất sạch sẽ và ngăn nắp. Nằm bên trái cửa ra vào chính là bàn của Niên Đại, ông ta đang ngồi ở đó mở ngăn kéo lấy một túi nhỏ đựng ngân lượng ra đưa cho tiểu Lưu, tiểu Lưu hai mắt sáng rực, vội nhận lấy túi ngân lượng, sau đó cúi người nói: "Đa tạ ông chủ Niên, đa tạ ông chủ Niên!"

Lục Tuyết Kỳ đợi sau khi tiểu Lưu đã đi khỏi mới bước tới trước bàn Niên Đại, Niên Đại ngẩng đầu liếc nhìn Lục Tuyết Kỳ, thoáng sững người, sau đó cầm quyển sách vừa mua về để lên giá sách đối diện, rồi quay người lại hỏi Lục Tuyết Kỳ: "Không biết vị khách quan này cần tìm loại sách nào?"

"Ông có loại sách nào tương tự kiếm phổ không?" Lục Tuyết Kỳ hỏi.

"Có," Niên Đại dẫn Lục Tuyết Kỳ vào xem giá sách bên trong, "Tất cả đều để ở đây, mời khách quan từ từ xem."

Lục Tuyết Kỳ mặt không biến sắc gọi Niên Đại đang chuẩn bị quay đi, "Ông chủ, ta muốn hỏi ông một chuyện, chẳng biết có được không?"

Niên Đại quay đầu nhìn Lục Tuyết Kỳ, "Xin khách quan cứ hỏi."

"Lúc trước ta thường xuyên ở trên núi tu luyện, không biết tình hình hiện nay thế nào, ông chủ có biết Ma Giáo gần đây có chuyển biến gì không?" Lục Tuyết Kỳ lấy xuống một quyển sách, tùy tiện hỏi.

Niên Đại chợt khựng lại, song ngay lập tức trả lời: "Khách quan hỏi nhầm rồi, tại hạ chỉ là chủ một thư điếm nhỏ bé, sao có thể biết được chuyện trong thiên hạ? Mong khách quan thứ lỗi."

Bàn tay đang lật sách bỗng ngừng lại, Lục Tuyết Kỳ quay đầu nhìn về phía Niên Đại, "Không biết ông chủ mở cửa tiệm này được bao lâu rồi?"

"Được khoảng sáu, bảy năm rồi." Niên Đại thoáng suy nghĩ một chút nói, ông ta thấy ánh mắt dò xét của Lục Tuyết Kỳ, thật thà mỉm cười, "Nếu khách quan không còn việc gì khác, thứ lỗi cho tôi đi thu dọn mấy quyển thư tịch trước."

Lục Tuyết Kỳ gật đầu, tiếp tục đọc quyển sách cầm trên tay, người này bề ngoài cũng không có gì bất ổn, tuy nhiên... sáu, bảy năm trước, thời điểm cũng rất trùng hợp, trong lòng Lục Tuyết Kỳ vẫn luôn cảm thấy người này có chút đáng ngờ.

Trương Tiểu Phàm vừa chạy vừa xoay trái lại quay phải, chớp mắt đã không thấy tăm hơi vị sư tỷ kia đâu, lúc ấy hắn thật sự hận bản thân không có pháp lực; đúng lúc hắn đang thấy buồn phiền thì bỗng nhiên bị một người đụng phải. Hắn lập tức trụ vững lại, xoay người thì thấy một nam tử cũng mặc đạo bào của đệ tử Thanh Vân giống hắn, Trương Tiểu Phàm vội hỏi: "Sư huynh, huynh không sao chứ?"

Tăng Thư Thư hào sảng xua tay, "Không sao, không sao, này, sư đệ, đệ đang làm gì ở đây thế?"

"Đệ đang tìm một người." Trương Tiểu Phàm vừa nhìn quanh vừa trả lời.

"Tìm một người?" Tăng Thư Thư hơi cau mày, "Đệ tìm ai?"

"Đệ đang tìm... một vị sư tỷ." Trương Tiểu Phàm nói xong, liền muốn đi tìm tiếp.


trướctiếp