Kỳ Dao Lục

Chương 11: Hạ sơn


trướctiếp

Lòng Trương Tiểu Phàm ngập tràn niềm vui trên đường đến Tịnh Nguyệt đầm, nhưng khi hắn bước tới cửa động thất, bước chân chợt dừng, chỉ thấy kết giới đã biến mất từ lâu, mà nhìn vào trong động lại chẳng có lấy một bóng người.

"Sư tỷ? Sư tỷ!" Trương Tiểu Phàm hoảng sợ chạy vào, cẩn thận tìm xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng Lục Tuyết Kỳ, Trương Tiểu Phàm cuối cùng thất vọng rời khỏi Tịnh Nguyệt đầm. Trước kia luôn là hắn nói, sư tỷ im lặng lắng nghe, cũng hiếm khi lên tiếng, chỉ thi thoảng mới nói một câu, dù vậy hắn vẫn luôn được sư tỷ chiếu cố, song hôm nay ngay cả gặp mặt trước khi cáo từ cũng không làm được, phải chăng vì hắn lúc nào cũng khiến người khác thấy phiền phức nên sư tỷ mới không từ mà biệt.

Đại Trúc phong, một nữ tử mặc khai sam màu đỏ bên ngoài đạo phục trắng, bên hông đeo đai lưng lụa có treo một cái chuông đang vui vẻ bước đi, nụ cười của nàng hết sức hồn nhiên, lương thiện. Từ xa trông thấy Trương Tiểu Phàm đi tới, nàng liền chạy lại, cao hứng gọi: "Tiểu Phàm!"

Trương Tiểu Phàm giật mình, ngẩng lên thấy là Điền Linh Nhi, nữ nhi của sư phụ Điền Bất Dịch, "Linh sư tỷ..."

Điền Linh Nhi lúc này mới thấy hắn có chuyện, nghiêng đầu nhìn Trương Tiểu Phàm, thắc mắc: "Tiểu Phàm, đệ sao vậy? Sao nhìn thất thểu vậy?"

Trương Tiểu Phàm lắc đầu, gượng gạo mỉm cười, "Linh sư tỷ, đệ không sao."

Điền Linh Nhi đảo mắt, giảo hoạt cười một tiếng, kéo cánh tay Trương Tiểu Phàm, "Tiểu Phàm, chúng ta xuống núi đi?"

Trương Tiểu Phàm sửng sốt, "Xuống núi làm gì ạ?"

"Ai da..." Điền Linh Nhi lắc đầu thở dài, "Đệ không biết lục sư huynh đi vay tiền khắp nơi, nói là công pháp đã luyện đến tầng thứ tư, muốn xuống núi rèn luyện, nên cần lộ phí."

"Vậy sao." Trương Tiểu Phàm gật đầu, Điền Linh Nhi nhìn bộ dạng hiền lành chất phác của hắn, liền giải thích tiếp, "Cho nên chúng ta cần phải xuống núi kiếm chút lộ phí giúp lục sư huynh."

"Ồ?" Trương Tiểu Phàm hơi há miệng, "Thế... chúng ta phải làm thế nào mới kiếm được tiền?"

"Hì hì," Điền Linh Nhi cười xảo quyệt, đột nhiên trong tay xuất hiện một cái túi, "Chính là bằng cái này!"

"Đây là cái gì, có thể kiếm tiền như thế nào?" Trương Tiểu Phàm mở túi ra nhìn, lập tức khiếp đảm buộc lại, "Cái này, cái này... không phải là linh chi sư phụ trồng sao?!"

"Xuỵt!" Điền Linh Nhi bịt miệng Trương Tiểu Phàm, nhỏ giọng nói, "Đệ nhỏ tiếng một chút, đừng để cha nghe được."

Trương Tiểu Phàm gật đầu lia lịa, Điền Linh Nhi lúc này mới thả tay ra, sau đó kéo Trương Tiểu Phàm bước đi, "Đi thôi, chúng ta xuống chợ Hà Dương, đem bán mấy tiên thảo này!"

"Ơ? Linh sư tỷ..." Không cho Trương Tiểu Phàm phản bác, Điền Linh Nhi nhét cái túi vào tay hắn, sau đó biến đai lưng thành một sợi hồng lăng cuốn lấy Trương Tiểu Phàm, còn mình thì đằng không, tay cầm hồng lăng, kéo theo Trương Tiểu Phàm bay lên không trung.

Chợ Hà Dương ầm ĩ tiếng người nói, vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều nghe thấy tiếng thét to, đi đâu cũng có tiếng rao hàng vang lên từ mấy quầy hàng ven đường. Trương Tiểu Phàm cùng Điền Linh Nhi tìm thấy được chỗ trống, bày chỗ linh chi trong túi ra. Trương Tiểu Phàm đứng nhìn dòng người qua lại, đây là lần đầu tiên hắn xuống núi.

Điền Linh Nhi nghiêng đầu thắc mắc nhìn Trương Tiểu Phàm, thấy hắn đứng đực ra đấy, liền chọc cùi chỏ vào người hắn, "Này, rao hàng đi chứ, đệ không hô, làm sao người khác biết mà đến mua?"

"Hả?" Trương Tiểu Phàm há hốc mồm, vẫn chưa hiểu ý.

"Mau rao đi!" Điền Linh Nhi thúc giục.

"Vâng," Trương Tiểu Phàm gật đầu, bắt chước tiểu thương bên cạnh, bắt đầu rao, "Bán tiên dược đây, bán tiên dược đây..."

"Đệ rao bé như vậy, ai mà nghe thấy được, to hơn tí đi." Điền Linh Nhi chỉnh lại.

Trương Tiểu Phàm mím môi, nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng cố gắng lấy dũng khí, lớn tiếng hô: "Bán tiên dược tiên thảo đây! Bán tiên dược tiên thảo đây!"

Điền Linh Nhi lúc này mới hài lòng gật đầu, nàng thấy cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, lòng ham chơi nổi lên, quay lại dặn dò Trương Tiểu Phàm, "Tiểu Phàm, đệ ở đây trông nhé." Dứt lời liền chạy ra chợ.

"Ơ, sư tỷ..." Trương Tiểu Phàm bất lực nhìn bóng người đã sớm chạy mất dạng, sau đó đành phải cố gắng mà rao tiếp, "Bán tiên dược tiên thảo đây..."


trướctiếp