Chuyện Trong Hẻm

Chương 12: Không khí gia đình


trướctiếp

Cảnh Hạ Vũ dạo gần đây cảm thấy vô cùng phiền lòng. Kể từ ngày đi khoá quân sự trở về, cô liên tục bị nhiều người tìm đến đòi thêm bạn. Giảng viên thì mang các tác phẩm cô đã vẽ trong khi học mang đi giới thiệu khắp nơi. Những thanh niên yêu thích việc học cứ thế tìm đến Cảnh Hạ Vũ đòi xem tranh của cô, còn hỏi bí quyết học tập. Với một người không thích ồn ào như Cảnh Hạ Vũ thì thật sự bị ảnh hưởng rất nhiều.

Quý Ninh Hinh nằm vùi trên sô pha phòng khách ở nhà nghe Cảnh Hạ Vũ than vãn, thỉnh thoảng bật cười khúc khích. Quý Kim Ngọc ở bên bên nhìn con gái mình mặt mài như gió xuân đang về thì chịu không được, đi đến đá nàng một cái.

"Mẹ làm gì vậy"

Thình lình bị tấn công, Quý Ninh Hinh giật mình hét lên.

"Sao hôm nay không mở quán vậy"

"Lâu lâu mới nghỉ một ngày, ở nhà với mẹ mà mẹ cũng ý kiến nữa hả"

"Ai mà nói cái đó, mắc gì nằm đó nhìn điện thoại cười mãi vậy"

"Có làm gì đâu, con chỉ trò chuyện với bạn thôi"

"Bạn nào, trai hay gái?"

"Mẹ hỏi chuyện này làm gì"

"Người đưa con về lần trước hả?"

"..."

"Bao nhiêu tuổi rồi, nhà ở đâu, gia đình thế nào?"

Quý Ninh Hinh cảm thấy đau đầu với mẹ già nhà mình, bị bà lắc tới lắc lui, lượn trước vòng sau không ngừng tra hỏi. Để bảo vệ đôi tai của mình, Quý Ninh Hinh đành giơ tay đầu hàng, kể với mẹ những gì nàng biết về Cảnh Hạ Vũ.

"Đúng là đứa trẻ đáng thương mà"

Quý Kim Ngọc sau khi nghe Quý Ninh Hinh kể xong, không biết bị đụng trúng chỗ nào lại hu hu khóc lên. Quý Ninh Hinh hết cách bèn tiến lên dỗ bà.

"Mẹ bị làm sao vậy chứ, người ta không nói gì thì thôi, mẹ lại ở đây khóc lên"

"Con không thấy con bé quá đáng thương hay sao hả, bất hạnh như vậy mà"

Quý Ninh Hinh không phủ nhận điều này, hoàn cảnh của Cảnh Hạ Vũ đúng thật có chút khác biệt. Chính vì vậy nên nàng mới có cảm giác khác lạ với cô chăng? Hay vì điều gì khác nữa?

"Con gái à, hay mời con bé đến nhà ăn một bữa cơm đi. Mẹ muốn nhìn thấy nó như thế nào"

Quý Ninh Hinh không từ chối, lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Cảnh Hạ Vũ.

[Hôm nay em có rảnh không?]

[Cũng không bận lắm, có việc gì sao?]

[Ừ, mà cũng không có gì. Mẹ chị muốn mời em đến nhà ăn cơm]

[Có tiện không?]

[Không sao mà, dù gì em cũng còn lời hứa làm lẩu cho chị ăn mà]

Nhìn tin nhắn hiện trên màn hình, Cảnh Hạ Vũ suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý.

Vì nghĩ đến mẹ của Quý Ninh Hinh, Cảnh Hạ Vũ quyết định không nấu những món lẩu quá cay gây ảnh hưởng đến sức khoẻ người lớn tuổi. Cô đạp xe đến khu chợ gần nhà, thông thạo đường đi tìm đến các sạp hàng quen thuộc mua nguyên liệu cần thiết.

Kiểm tra một lần nữa những túi đồ trên tay, thấy đã đầy đủ tất cả Cảnh Hạ Vũ mới quay xe về khu chung cư cũ của Quý Ninh Hinh.

Lần trước đưa nàng đến trước cổng liền đi nên Cảnh Hạ Vũ không biết rõ vị trí cụ thể căn hộ nhỏ của Quý Ninh Hinh, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra gọi nàng xuống đón mình.

Nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay Cảnh Hạ Vũ, Quý Ninh Hinh không khỏi nhíu mày.

"Em mua nhiều như vậy làm gì"


trướctiếp