Tứ Thời Điềm Viện

Chương 2: Lần đầu gặp gỡ


trướctiếp

EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

Ngưỡng sân không cao lắm, nhưng thiếu niên lại theo thói quen nhấc cao chân khiến cậu trông có vẻ buồn cười.

May mắn là không có ai đi phía sau hắn, Cảnh Thâm thở dài, tự khuyên nhủ mình rằng không nên tức giận với cái ngưỡng cửa nhà người ta làm gì, thế là hắn vui vẻ quan sát căn nhà.

Hoàng hôn dần buông xuống, ráng chiều vương vấn trải dài.

Khoảng sân đơn sơ, ven bức tường ở phía Đông có một cây ngô đồng lợp bóng mát, cạnh đó là gian nhà tranh và giếng nước, hai bên cổng được trồng mấy loại cây cỏ hắn chưa thấy bao giờ. Phía Tây sân đặt một cái cối xay bằng đá, một bộ bàn ghế được đẽo từ đá, một cây lựu non... Hình như có người núp sau cây lựu.

Nom có vẻ là một tiểu cô nương mang váy áo hồng nhạt.

Khi Nhược Khâm tiên sinh quay lại, chiếc ghế đẩu nhỏ trước nhà đã không thấy đâu, chỉ còn một giỏ đựng kim chỉ nằm trơ trọi trên bàn gác chân. Ông quay đầu nhìn, thì ra chủ nhân của giỏ kim chỉ đang đứng trên ghế đẩu với tay hái lựu, ông mỉm cười lắc đầu.

Ông chỉ vừa ra ngoài tiếp khách một lát mà con bé đã không nhịn nổi ngứa ngáy rồi, ông hắng giọng gọi người đang nhón chân sau cây: "Tiểu Ý."

"Vâng." Tiểu cô nương đáp lại ông, cười cười thò đầu ra, trông thấy thiếu niên lạ mắt đi sau cha mình, nàng chợt ngẩn ngơ...

Tiểu Ý bước sang phía cuối mặt ghế để tầm nhìn không bị cây lựu che khuất. Thiếu niên đứng trong sân bận y phục màu xanh thẫm, dáng người cao lớn, trên vai hắn còn xách theo tay nải to, trông cao gầy thẳng tắp hệt như gốc cây bên sông.

Có lẽ nàng phải kê thêm một chiếc ghế nữa mới cao bằng hắn.

Nếu nói về mặt mũi thì... mày kiếm anh tuấn, đôi mắt đen nhánh thu hút cũng đang thầm quan sát nàng. Nàng nhấp nháy mắt, ánh mắt nàng dần bay xa trong giây phút, nhưng cuối cùng vẫn bướng bỉnh quay lại nhìn hắn.

Thoạt trông từng đường nét trên gương mặt đều sắc sảo, nhưng khi kết hợp với nhau thì lại thanh tú đoan chính như một vị thư sinh trẻ tuổi.

"Cha ơi, đây là ai vậy?" Nàng quay sang hỏi Hạ tiên sinh.

"Chà... có vẻ là một tiểu lang quân không có nơi để về đấy."

Tiên sinh nghiêm túc nói ra mấy lời trêu đùa, Cảnh Thâm hơi ngạc nhiên, trong lòng cũng khó giữ được bình tĩnh. Lẽ nào tiên sinh không biết thân phận của hắn thật, nên mới dám nói như thế?

"Vậy huynh ấy muốn trọ lại nhà ta sao? Căn phòng phía Tây cũng là dọn dẹp cho huynh ấy ạ?" Tiểu cô nương đứng trên ghế dài cười hỏi, trong lòng cũng đã đoán ra được mấy phần.

Hai ngày trước có người cưỡi ngựa mang thư đến, cha nàng đọc thư xong liền bắt tay dọn dẹp căn phòng ở phía Tây ngay, hôm sau ông còn lên Tương Vân mua thêm rất nhiều đồ mang về, hôm nay cũng không phải ngày hưu mộc [1] mà ông lại ở nhà, lâu lâu còn ra ra vào vào trước sân, lẽ nào là để đón hắn?

[1] Ngày hưu mộc - 休沐日: lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là ngày hưu mộc.

Nghe xong, tiên sinh gật đầu đáp lại nàng, hình như ông không muốn nói nhiều trước mặt Cảnh Thâm. Tiểu cô nương dừng suy đoán lung tung, nàng lại nhìn sang Cảnh Thâm...

Huynh ấy tuấn tú thật.

Không biết người đó bao tuổi rồi, từ đâu đến, vì sao lại rơi vào tình cảnh không nhà?

***

"Sau này cậu sẽ ở trong gian phòng cuối đằng kia, cậu xem qua một chút, nếu thiếu gì thì cứ nói với ta nhé." Nhược Khâm tiên sinh chỉ tay vào gian phòng phía Tây.

Cảnh Thâm dời mắt khỏi người tiểu cô nương đứng sau cây lựu, hắn ôm tay nải trước ngực đi về hướng tiên sinh vừa chỉ. Lúc đi ngang qua cây lựu hắn đã cố tình nghiêng người tránh ra, nhưng vẫn cảm giác được rằng đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn theo hắn.

Khi đi đến cửa phòng, hắn quay đầu nhìn tiên sinh một lát rồi mới đẩy cửa bước vào.

Gian phòng không rộng lắm, mấy rương gỗ lớn được xếp chồng đặt cạnh tường đã chiếm mất một nửa không gian. Chỉ còn chỗ cho một cái giường, một cái bàn, hai chiếc ghế đơn sơ, và một ấm nước.

Nói là đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng đúng là đầy đủ thật...

Cảnh Thâm rũ mắt đi vào trong, hắn ném tay nải xuống giường rồi khẽ ngồi xuống mép giường cứng rắn.

Cứng như vậy, ban đêm có ngủ được không?

Trông thấy dấu chân đầy bùn đất trên sàn, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn chân lấm lem của mình... Khi hắn vẫn đang ngẩn người, ánh sáng trước mặt bị một bóng đen che mất, thì ra là Nhược Khâm tiên sinh.

Ông chỉ vào phòng, ân cần hỏi hắn: "Sao vậy?"

Tuy chỉ là hai từ ngắn ngủi, nhưng giọng ông lại dễ chịu tựa gió mát, khác hoàn toàn với vị Vương gia hung dữ ở nhà, Cảnh Thâm suy nghĩ mãi cũng không thấy thiếu gì, trong lòng cảm động không thôi.

Dưới sự quan tâm của tiên sinh, cậu thiếu niên mới tập thích nghi với việc ăn nhờ ở đậu đã bỏ qua cảm giác dè dặt ban đầu, hắn chỉ tay vào chiếc tay nải nằm trên giường: "Trong phòng không có tủ cất y phục."

Tiên sinh mỉm cười: "Cứ thả vào rương là được."

Rương... ông ấy đang nói đến mấy chiếc rương cũ kĩ với lớp sơn bong tróc đó ư? Cảnh Thâm câm nín liếc mắt một cái, thôi bỏ đi, phòng cũng không rộng rãi lắm, có thêm tủ cũng không có chỗ đặt.

Hắn lại bổ sung: "Hình như trong phòng thiếu một cây đèn để đọc sách..."

"Trong thư cha cậu bảo ta, cậu không thích học, trời vừa chập tối đã lăn ra ngủ rồi."


trướctiếp