Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính?

Chương 2


trướctiếp

(2)

Tôi ngây người hồi lâu, mãi đến khi Bạch Diên gõ cửa: "Chị? Chị không sao chứ?"

Tôi phục hồi tinh thần, mới phát hiện tay mình ngâm nước đến nhíu hết lại, lắc đầu cười khổ, ngủ với nam thứ mà thôi, cũng có phải nam chính đâu, hoảng hốt như vậy làm gì?

"Không có gì." Tôi không thèm lau người mà mặc luôn áo choàng tắm vào, kéo cửa bước ra ngoài.

Bạch Diên nhìn tôi, nháy mắt mặt đỏ bừng.

Tôi nhìn xuống, vì lúc nãy lười lau người, nước còn bám lại làm áo choàng tắm dán lên thân thể, nhìn qua càng thêm mông lung uyển chuyển.

Tôi mỉm cười trêu chọc, lấy tay câu cằm cậu ấy: "Mấy chuyện kích thích nhất đều làm hết rồi, sao nhìn tôi lúc mặc đồ còn thẹn thùng hơn là sao?"

Mặt Bạch Diên đỏ hơn, giống như đến tay cũng không biết nên đặt chỗ nào cho phải.

Vẫn là không trêu chọc mấy cậu trai trẻ ngây thơ.

Tôi ngồi lười biếng trên ghế salon ở ban công, nhìn dòng xe cộ ùn ùn tấp nập, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại hỏi: "Cậu biết Chúc Tích không?"

Bạch Diên đi tới trước mặt tôi, lắc đầu nói: "Người đó là ai?"

Nếu còn chưa quen biết, vậy để cho nữ phụ độc ác như tôi làm chút chuyện ác đi.

Tôi híp mắt, châm một điếu thuốc: "Sau này có nghe thấy cái tên này, nhớ tránh xa một chút."

Bạch Diên có chút nghi hoặc: "Tại sao? Người đó nguy hiểm lắm hả?"

"Ừm, rất nguy hiểm, hai chúng ta đều phải tránh xa một chút."

Bạch Diên cười như mấy động vật nhỏ vô hại, ngồi xổm xuống kéo tay tôi: "Đúng! Là chúng ta, chúng ta đều phải tránh xa."

Nhìn giống như một người chẳng có chút tâm cơ nào.

Tôi nhịn không được sờ sờ mái tóc có chút xoăn của cậu ấy, người kia híp mắt, rất hưởng thụ.

Cậu ấy lúc này như một chú chó Samoyed, khiến người ta yêu thích vô điều kiện.


trướctiếp