Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính?

Chương 1


trướctiếp

(1)

Nhìn cái đống "bánh chưng" trên giường, tôi có chút bất đắc dĩ.

Buổi tiệc hôm nay vừa kết thúc, đám bạn tôi nói đã chuẩn bị cho tôi một món quà lớn, nhìn nụ cười của tụi nó đã biết chẳng có gì tốt lành.

Tụi nó đưa tôi đến phòng này, tôi còn chưa kịp phản ứng bọn nó đã đóng cửa bỏ chạy.

Tôi kéo vải che mắt xuống, liếc mắt lên giường chỉ thấy một bên trống rỗng. Trên đó viết to mấy chữ: "Vương ba tốt, mời từ từ thưởng thức."

Lông mày tôi co giật.

Bước vào trong nhìn, góc giường còn lại đang trói một cậu trai trẻ dáng vẻ cực kỳ tiêu chuẩn.

Chậc, đáng tiếc, tuổi còn trẻ như vậy đã làm loại công việc xác thịt này.

Nhìn ánh mắt hoảng loạn của người kia, tôi thở dài, cởi trói cho cậu ấy.

Tôi không có sở thích kì quái trong mấy chuyện này.

Tôi đã cởi trói, nhưng cậu ấy vẫn ủy khuất nhìn tôi, thật là chịu không nổi kiểu ánh mắt long lanh thế này mà.

"Thật xin lỗi, là bạn bè tôi quá đáng, cậu có thể tự ngồi dậy được không?"

Cậu ấy nhíu mày,"Tôi... Tôi bị mấy người đó hạ thuốc mê..."

Tôi: "....."

Các chị em tốt của tôi ơi, cần gì phải chơi lớn vậy chứ?!

Tôi kiên trì nhẹ giọng nói: "Vậy, hiện tại cậu cảm giác thế nào? Có cần gọi bác sĩ không?"

Cậu ấy nhanh chóng lắc đầu: "Không cần đâu, dáng vẻ này của tôi... Không muốn gọi thêm người đến nhìn thấy..." lại tiếp tục nhỏ giọng: "Làm ơn đi mà..."

Một cậu nhóc trắng trẻo mềm mại, còn nhỏ giọng cầu xin tôi như vậy...

Tôi như hổ đói trực tiếp vồ lấy thức ăn.

Nhìn ánh mắt từ kinh ngạc đến trầm mê dục vọng của cậu ấy, lửa trong lòng tôi càng cháy càng mạnh, thấm vào trong máu, chảy dọc tứ chi.

Cậu ấy rất có sức lực, lập tức đổi khách thành chủ, mang tôi tiến vào từng đợt dục vọng như thiên đường.



Mây mưa vừa dứt, tôi mệt mỏi đến nỗi không muốn nhấc một ngón tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cậu ấy lặng lẽ vòng qua: "Chị, tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị!"

Nghe thấy câu này, tôi mở mắt ra.


trướctiếp