Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 9: Mặc cái gì đấy, xấu


trướctiếp

Edit: Súp Sữa

Một lần nữa quay vào lượt khó ăn, Ôn Mộ không khỏi ủ rũ. Nỗ lực lấy lòng của cậu lại kết thúc trong thất bại.

Hơn nữa Bùi tổng khách sáo quá, thật ra nếu thấy không ngon thì cũng không cần phải ăn sạch như vậy đâu, có thể để lại cho cậu ăn mà.

Cậu làm Daifuku xong chỉ để lại cho mình đúng một viên, bởi vì nơi này là khu nhà giàu, đồ trong siêu thị quanh đây đều cực kỳ đắt đỏ.

Nhưng mà lời này có đánh chết cậu cũng không dám nói ra.

"Đi ra ngoài, lần sau đừng làm loại chuyện này nữa." Bùi Thư Thần đả kích Ôn Mộ xong – hắn chắc chắn Omega này đang dùng mọi thủ đoạn câu dẫn hắn, cho nên đuổi cậu đi không thương tiếc.

"Vâng, Bùi tổng." Ôn Mộ ngoan ngoãn dọn chén đĩa đi ra ngoài.

"Chờ đã."

"Hả?" Ôn Mộ dừng lại.

"Tay bị làm sao?"

Lúc Omega thu dọn chén đĩa, Bùi Thư Thần nhìn thấy trên ngón trỏ của cậu có một cái bóng nước rộp đỏ lên, ở trên bàn tay trắng nõn đặc biệt bắt mắt.

"À, không sao đâu, không cẩn thận chạm vào nồi đang nóng thôi. Tôi đã rửa qua bằng nước lạnh, bây giờ hết đau rồi."

"Ừm."

Bùi Thư Thần không nói nữa, Ôn Mộ lặng lẽ đi ra ngoài, ngồi trên ghế sô pha nhỏ bên ngoài tiếp tục nghiên cứu phim truyền hình và điện ảnh ở thế giới này.

Một lúc sau, dì quản gia đi tới, đưa cho Ôn Mộ một tuýp thuốc mỡ trị bỏng.

"Cảm ơn dì Lý." Ôn Mộ ngạc nhiên nhận lấy.

"Không cần khách sáo." Quản gia hướng phía thư phòng liếc mắt ra hiệu, ý bảo là thiếu gia nhờ bà đưa, rồi rời đi.

Ôn Mộ nhịn không được ngó vào thư phòng, mặc dù từ góc độ này cũng không nhìn được cái gì.

Bùi tổng người này... trông thì có vẻ hung dữ, nhưng ngài ấy thực sự là người tốt.

...

Một giờ trôi qua, Ôn Mộ được phép trở về phòng nghỉ ngơi, cậu không quên nói cảm ơn với Bùi Thư Thần, đối phương lạnh lùng đáp: "Đừng làm ra vẻ như tôi ngược đãi cậu."

Ôn Mộ cũng không khó chịu, cậu đã quen cách nói chuyện của Bùi Thư Thần, cảm thấy Bùi tổng hình như có chút trong ngoài không đồng nhất.

Trước khi đi ngủ, cậu kiểm tra lại lần nữa, đảm bảo mình đã mặc đồ ngủ và đeo vòng tay.

Thật ra cậu đã nghĩ tới việc khóa cửa lại, nhưng nhanh chóng gạt đi, không chỉ vì cậu sợ Bùi Thư Thần nổi giận, mà còn vì cậu cầm nhiều tiền từ Bùi tổng như vậy, phòng bị đối phương đến mức đấy thì có vẻ không được tử tế cho lắm.

Ngày thứ hai vừa mở mắt ra...

Quả nhiên lại đối mặt với một đôi mắt hẹp dài sắc bén.

Đã có kinh nghiệm từ ngày hôm qua, hai người cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, Ôn Mộ thậm chí còn đánh bạo chào hỏi: "Chào buổi sáng Bùi tổng."

Bùi Thư Thần mặt không hề cảm xúc, xuống giường đi ra ngoài, không thèm để ý đến cậu.

Ôn Mộ tỉnh táo lại, cho rằng mình hiểu ra rồi, Bùi tổng có lẽ... bị mộng du.

Bởi vì Bùi Thư Thần chỉ lên giường cậu ngủ một giấc mà thôi, không có làm gì cậu cả, trong tiềm thức cậu cũng cảm thấy rằng Bùi Thư Thần thực sự không có ý định làm gì cậu.

Đúng! Chắc chắn là như vậy rồi.

Nhưng mà chứng mộng du của Bùi tổng hình như có chút nghiêm trọng, sao có thể vô ý thức chạy lung tung như vậy, quá nguy hiểm.

Ôn Mộ sợ hôm nay Bùi Thư Thần lại kêu cậu làm bữa sáng, cho nên không ngủ tiếp nữa, vội vàng rời giường đi đến phòng bếp. Thế nhưng Bùi Thư Thần không tới mà ra thẳng cửa đi làm luôn.

...

Bùi Thư Thần vào trong xe liền thay chiếc đồng hồ màu bạc ra.


trướctiếp