Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 8: Khó ăn


trướctiếp

Edit: Súp Sữa

Việc tổng tài đại nhân xuất hiện ngay trên giường của mình quá mức kinh hãi, Ôn Mộ không sao ngủ được nữa, vì vậy cậu rời giường rửa mặt, đi vào phòng bếp nhỏ cậu được phép dùng để làm bữa sáng.

Cậu tự làm cho mình một phần bánh trứng chiên. Bánh trứng chiên ăn cùng với sữa đậu nành là ngon nhất, mặc dù trong bếp có máy làm sữa đậu nành, nhưng đậu chưa được ngâm nở trước, cho nên Ôn Mộ rót một ly sữa uống thay.

Ngồi bên bàn ăn chậm rãi thưởng thức bữa sáng, là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Ôn Mộ cảm thấy Bùi tổng đối xử với cậu thật sự rất tốt, không chỉ cho cậu một căn phòng riêng, mà trong phòng bếp cũng đầy đủ cái gì cũng có.

Đang nghĩ thì tổng tài đại nhân sắc mặt khó coi đột nhiên xuất hiện.

Ôn Mộ sợ đến nỗi nấc một cái, hoảng loạn liếm đi vệt sữa trên môi.

Đầu lưỡi hồng nhạt thò ra thật nhanh rồi lại rụt vào, ánh mắt Bùi Thư Thần cực kỳ ghét bỏ...

Omega này là đang câu dẫn hắn?

"Bùi tổng," Ôn Mộ đánh bạo hỏi, "Ngài ăn rồi sao?"

"Chưa, đầu bếp xin nghỉ. Cậu ăn cái gì thì làm luôn cho tôi một phần đi." Bùi Thư Thần ra lệnh.

"Được." Ôn Mộ lập tức đặt ly xuống đi làm bánh trứng cho tổng tài đại nhân.

Đập trứng gà vào bát thủy tinh, cho bột mì, nước và hành lá thái hạt lựu vào khuấy đều, tráng dầu lên chảo, đổ lòng đỏ trứng vào, chiên với lửa nhỏ - rất nhanh món bánh trứng chiên thơm phức đã ra lò.

Ôn Mộ bưng bánh trứng qua, đứng bên cạnh bàn, thấp thỏm liếc liếc Bùi Thư Thần, không biết mình nấu có hợp khẩu vị đối phương không.

Đáng tiếc mặt Bùi Thư Thần không hề biểu hiện cảm xúc, không nhìn ra được cái gì.

"Cậu đứng đó làm cái gì, làm gì thì làm đi." Tổng tài đại nhân lên tiếng.

"A, được." Ôn Mộ rón rén thu đĩa và ly của mình lại, định để lát nữa ăn nốt, gan cậu chưa to đến mức ngồi ăn chung bàn với Bùi Thư Thần đâu.

Sau đó cậu lấy ra một viên thuốc. Đây là thuốc bác sĩ đưa cho cậu lúc phân hóa, mặc dù bây giờ có tin tức tố của Bùi Thư Thần ở bên cạnh, nhưng cậu vẫn cần phải uống thuốc ít nhất trong một tháng này.

Viên thuốc hình tròn màu trắng rất to.

Ôn Mộ vừa nhìn đã thấy đau cuống họng rồi.

Cậu cắn răng, chun mũi uống nước nuốt xuống, khổ sở đến nỗi hai mắt ửng hồng.

Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình, cho ra hai chữ kết luận: Yếu ớt.

Ôn Mộ không biết mình vừa mới bị khinh bỉ, uống thuốc xong cẩn thận liếc mắt nhìn Bùi Thư Thần, thấy đối phương còn chưa ăn xong, liền bắt đầu rửa bát đĩa.

Dây đeo tạp dề sau lưng Omega buộc thành hình nơ bướm, phác họa lên vòng eo nhỏ nhắn của cậu, ánh nắng ban mai nhuộm một màu vàng óng trên mái tóc nâu mềm mại.

Trái tim của Bùi Thư Thần khó hiểu lỡ mất một nhịp.

Tự dưng nghĩ tới, có một người, cùng hắn dùng bữa sáng, sau đó tươi cười tiễn hắn đi làm.

Hắn trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện đó.

Nhưng hôm nay suy nghĩ như vậy vừa mới xuất hiện, đã lập tức bị hắn tàn nhẫn bóp nát.

Cho dù sau này xuất hiện một người như vậy đi chăng nữa, thì tuyệt đối cũng sẽ không phải tên O tâm cơ Ôn Mộ này.

Bùi Thư Thần sẽ không nói cho Ôn Mộ là bánh trứng chiên rất ngon đâu. Hắn nửa đêm leo lên giường Omega, đối phương nhất định rất đắc ý, hắn tuyệt đối sẽ không để cậu ta càng đắc ý hơn.

Trên thực tế, đầu bếp không hề xin nghỉ.

Bùi Thư Thần làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, mỗi sáng năm giờ đã rời giường, tập thể hình một giờ, sau khi ăn sáng xong thì đi làm.

Nhưng vừa nãy khi đang tập thể hình, hắn cảm thấy máy chạy bộ đã không còn thỏa mãn được hắn nữa, giống như bác sĩ Triệu đã từng nói, hắn muốn lao ra ngoài bãi cỏ điên cuồng chạy.

Lại phát bệnh.

Bùi Thư Thần không còn lựa chọn nào khác đành lấy cớ là chưa ăn sáng, đi đến phòng bếp nhỏ hắn hiếm khi đặt chân tới này. Hương nho xanh thơm ngát có thể xoa dịu thần kinh nóng nảy của hắn, hắn cần phải ở gần Omega này một chút, chờ đến khi hết thời gian phát bệnh.


trướctiếp