Mạt Thế Tập Kích Tôi

Chương 6


trướctiếp

"Chạy!" Phó Diễn túm cổ áo Giang Tinh Hoài, đẩy người lên cầu thang.

Giang Tinh Hoài nhìn vừa lười vừa gầy, lá gan còn không lớn, hắn lo cậu trốn không kịp, chỉ có thể kéo cậu nhóc chạy cùng.

Một giây sau.

Giang Tinh Hoài thoăn thoắt như một chú thỏ, chân đạp lên tay vịn, xoay người đứng vững vàng trên thành cầu thang của tầng 15.

Tốc độ cực nhanh, động tác linh hoạt.

Phó Diễn ngửa đầu nhìn cậu: "......"

"Làm gì vậy! Chú lẹ lên!" Giang Tinh Hoài hướng hắn hô to, hô xong mới hoang mang hỏi, "Chân chú bị thương sao?"

Phó Diễn bình tĩnh phun ra: "... Tôi 32 tuổi."

"Tôi hiểu rồi!" Giang Tinh Hoài vội vàng nhảy trở về kéo cánh tay của hắn, chỉ tiếc mài sắt không thành thép, "Nhanh lên! Họ sẽ không nể chú lớn tuổi mà không cắn chú đâu!"

Phó Diễn: "......"

Thằng oắt này.

"Chạy!" Giang Tinh Hoài đưa tay qua.

Phó Diễn duỗi tay cầm chắc: "Chạy!"

Hai người nắm tay lao lên lầu.

Nhiều lần Giang Tinh Hoài cảm thấy cổ chân bị níu lại.

Loại cảm giác rượt đuổi này -- Giang Tinh Hoài quay đầu nhìn Phó Diễn luôn cố ý chạy sau cậu nửa bước.

Chú Phó Diễn quả là một người hàng xóm tốt bụng, ý nghĩ này bất chợt xuất hiện trong đầu cậu

"Lấy máy chơi game của cậu ra!" Phó Diễn đột nhiên hô.

"Máy chơi game gì cơ?" Giang Tinh Hoài giả ngu.

"Đưa cho tôi!" Phó Diễn nói.

"Đã lúc nào rồi mà chú còn muốn máy chơi game của tôi!" Giang Tinh Hoài mắng, nhanh chóng rút từ hông balo một chiếc máy chơi game, luống cuống tay chân đưa cho hắn, "Già mà không đứng đắn!"

Phó Diễn mở máy, ấn sáng màn hình, tùy tiện chọn một trò chơi, mở to âm lượng.

"Lo chạy đi chú! Giờ đâu phải lúc chơi game!" Giang Tinh Hoài sợ chết khiếp.

Trong vòng chưa đầy nửa phút, hai người bọn họ đã băng qua ba tầng cầu thang, bỏ xa đám người biến dị một tầng lầu.

Giang Tinh Hoài thấy cửa thoát hiểm tầng 17, giống như nhìn thấy Bồ Tát sống, giang hai tay chạy tới "Về nhà về nhà!"

Một tay Phó Diễn kéo cổ áo, ngăn cản động tác của cậu, tay kia ném máy chơi game vào bên trong cửa. Tiếp đó kéo cậu nhóc núp sau cánh cửa cầu thang nặng trịch.

Phó Diễn che miệng Giang Tinh Hoài, cố gắng ngăn tiếng thở dốc mệt nhọc.

Trong không gian nhỏ hẹp tăm tối, trán Giang Tinh Hoài tựa vào lồng ngực Phó Diễn, hít thở khó khăn, giãy thế nào cũng không thoát.

"Ba... hai... một..." Phó Diễn nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu đếm.

Một giây sau, tiếng bước chân lộn xộn lũ lượt kéo đến.

Đám người biến dị kia đã đuổi kịp! Tiếng nhạc trò chơi ầm ĩ không ngừng reo ở phía trong cửa.

Giang Tinh Hoài đột nhiên hiểu chuyện, cậu nhớ lại Phó Diễn từng nói người biến dị dựa vào thị lực và thính giác để tìm kiếm con mồi.

Toàn bộ người biến dị đã sập bẫy.

"Đóng cửa." Phó Diễn khe khẽ nói.

Hai người đồng loạt dùng sức đẩy cửa cầu thang vừa dày vừa nặng! Người biến dị chạy ở cuối nhanh chóng phản ứng lại, xoay người vọt đến!

Phó Diễn liều mạng chắn cửa, Giang Tinh Hoài khóa chốt.

Cùm cụp hai tiếng, cửa hoàn toàn đóng chặt.

Chỉ một giây sau, tiếng va đập ào ào ập đến! Cánh cửa cầu thang chống lửa cuối cùng cũng phát huy tác dụng vào lúc này.

Giang Tinh Hoài thở hổn hển, run rẩy buông chốt cửa, gục đầu kiểm tra.

"Đi thôi." Phó Diễn nắm chặt tay cậu.

Giang Tinh Hoài im lặng gật đầu, cúi người nhặt ván trượt trên mặt đất.

Phó Diễn nhìn cậu: "Uống nước không?"

Giang Tinh Hoài từ chối, ủ rũ căng thẳng đi xuống cầu thang, cả người ỉu xìu.

Phó Diễn nghĩ ngợi một chút: "Chờ sau khi ra ngoài, cậu thích máy game nào thì tôi sẽ mua tặng cậu."

"Cái nào cũng được?" Giang Tinh Hoài nghiêng đầu hỏi.

Phó Diễn gật đầu: "Tùy ý chọn."

Giang Tinh Hoài cười hì hì, nhấc ván trượt: "Vì máy chơi game!"

Phó Diễn vỗ lưng cậu, nhưng không tới một phút sau, loại cảm xúc tội lỗi này đã mất tăm mất tích.

Bởi vì cậu nhóc Giang Tinh Hoài ở trạng thái bình thường -- quả thật có chút ầm ĩ.

Đại khái cũng là vì bị dọa.

Có người khi sợ hãi sẽ hét to để bớt căng thẳng, cũng có những người sẽ bắt đầu nói nhiều.

"Hiện giờ chúng ta đang ở tầng 5, còn một tên mập phát hiện ra chúng ta, chắc hẳn là bị lạc mẹ." Giang Tinh Hoài nhìn chằm chằm nhóc mập mạp quanh quẩn trong góc thang.

"Chú diệt được 9 mạng rồi, giờ đến lượt tôi ra tay." Giang Tinh Hoài cảnh giác cầm ván trượt, lặng lẽ nhắm vào đầu gối của nó, "Cái thằng nhóc béo này tôi biết này, lần trước nó nghe bà nội xúi giục, dám giật ván trượt của tôi!"

Nhóc mập lao đến, dùng hành động thực tế chứng minh nó còn dám làm lại lần nữa.


trướctiếp