Mạt Thế Tập Kích Tôi

Chương 5


trướctiếp

"Trong tủ lạnh còn một bịch bánh quy, hai hộp sữa bò, một miếng bít tết. Ban nãy đã chỉ rồi, cậu nhớ cách bật bếp chưa?" Phó Diễn hỏi.

Giang Tinh Hoài gật đầu.

"Nước uống ở đây." Phó Diễn mở ngăn bên tủ lạnh, sau đó chỉ về nhà vệ sinh ở lầu một, "Tôi trữ ba thùng nước sinh hoạt trong nhà vệ sinh, cúp nước thì hẵng dùng."

Giang Tinh Hoài tiếp tục gật đầu.

Phó Diễn thấy cậu cũng nắm được cơ bản rồi, nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn không đem những lời mình đã chuẩn bị nói ra.

Đồ ăn ở đây nhiều nhất có thể bảo đảm cho Giang Tinh Hoài nhiều nhất 2 ngày. Nếu sau đó ba cậu vẫn chưa đến. Giang Tinh Hoài chỉ còn nước chết đói.

Loại chuyện này xảy ra với một đứa nhỏ chưa thành niên mà nói là quá tàn nhẫn.

Phó Diễn từng có ý cân nhắc dẫn theo Giang Tinh Hoài, tối hôm qua thật ra hắn đã muốn hỏi thử, nhưng Giang Tinh Hoài đã nói rõ cậu phải chờ ba cậu.

Phó Diễn liếc mắt nhìn thời gian, đã 8 giờ đúng, hắn hẹn người bạn kia lúc 10 giờ.

Hai người đều im lặng.

Giang Tinh Hoài gục đầu, mân mê ống tay áo vest quá khổ, mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại mờ mịt ngưng lại.

Phó Diễn đã quay người rời đi.

Giang Tinh Hoài đứng tại chỗ đợi một hồi, lòng bàn tay túm chặt vạt áo đã ướt đẫm.

Có lẽ bệnh truyền nhiễm khiến con người rơi vào khủng hoảng, trong người chỉ còn nỗi bất an. Giang Tinh Hoài luôn cảm thấy đầu óc cậu trống rỗng.

Cậu muốn bắt được điều gì đấy, cái gì cũng được.

Tỷ như một cú điện thoại.

"Tôi muốn gọi lại cho ba." Giang Tinh Hoài nhỏ giọng nói.

"Cái gì?" Phó Diễn không nghe rõ, chỉnh lý đồ vật không khí ngẩng đầu hỏi hắn, làm sao vậy "

Giang Tinh Hoài ngẩng đầu, buông góc áo, lặp lại lần nữa.

"Được." Phó Diễn đưa điện thoại cho cậu.

Giang Tinh Hoài bấm dãy số, Phó Diễn lẩn ra phía xa.

"Tút... tút... tút..."

"Nghe máy nghe máy nghe máy..." Giang Tinh Hoài vô thức lẩm bẩm.

"Tút... tút... Xin lỗi, cuộc gọi tạm thời không liên lạc được..."

Giang Tinh Hoài cúp máy, gọi lại một lần nữa.

Vẫn không gọi được.

Giang Tinh Hoài nhìn chằm chằm số điện thoại, mãi đến tận khi đôi mắt mỏi nhừ, cậu dụi mắt, chui vào nhà vệ sinh.

Phó Diễn xếp xong balo, bắt đầu quấn vải quanh cổ tay.

"Trả chú." Giang Tinh Hoài đi tới, đưa điện thoại lại.

Phó Diễn nhìn cậu nhóc vành mắt đỏ au, chóp mũi ửng hồng, không lên tiếng.

"... Tôi có thể đi cùng chú không?" Giang Tinh Hoài khe khẽ hỏi, sau đó hấp tấp nói thêm, "Tôi không muốn đợi ba nữa."

E rằng ông ấy sẽ không đến tìm tôi.

Phó Diễn có hơi sửng sốt, lập tức gật đầu: "Được."

Giang Tinh Hoài nở nụ cười yếu ớt. Biểu tình bình tĩnh ngoài dự liệu của Phó Diễn.

"Gom đồ ăn trong tủ lạnh đi." Phó Diễn đưa cho cậu một cái balo khác.

"Tôi có thể ăn một ít bánh quy chứ?" Giang Tinh Hoài đột nhiên hỏi, thấy Phó Diễn khó hiểu nhìn cậu, lập tức nói thêm một câu rất nhỏ: "Hồi sáng tôi chưa có no..."

"... Ăn đi." Phó Diễn bất đắc dĩ.

"Bước tiếp theo chúng ta cần phải làm gì?" Giang Tinh Hoài bận rộn gom đồ trong tủ lạnh, tâm trạng nhanh chóng tốt hơn.

"Đánh tiểu Từ sao?" Giang Tinh Hoài phấn khích đấm một quyền vào không khí, "Tôi muốn đấm anh ta từ lâu rồi."

"Mở cửa." Phó Diễn hiếm khi nói chuyện phiếm, cố gắng dời đi lực chú ý của Giang Tinh Hoài.

"..." Giang Tinh Hoài trầm mặc nửa ngày, ha ha hai tiếng, "Trò đùa của chú cũ quá, nó có từ hồi tôi học tiểu học cơ."

"...Đừng ăn nữa." Phó Diễn tiện tay thu luôn bịch bánh quy trên tay cậu.

"..." Giang Tinh Hoài bĩu môi, "Lòng dạ hẹp hòi."


trướctiếp