Kiêu Ngạo Cưng Chiều

Chương 4: Mỹ nhân kế



*****

Dung Hoài Yến có thể cảm nhận sự nguy hiểm sắc bén đang tới gần.

Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ lẳng lặng nhìn vào cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, phát sáng dưới ánh đèn mờ ảo của Dung phu nhân.

Một lát sau, anh bình tĩnh dựa vào ghế, môi mỏng hơi nhếch lên: "Đây là chuyện kinh doanh mà em nói, ừ, thành ý đâu?"

Giọng nói của anh cực hay, giống như ngọc lạnh ngâm trong sương tuyết, âm sắc nhuận thấu mà mát lạnh.

Theo động tác thình lình xảy ra của Dung Hoài Yến, Cố Tinh Đàn đang ngồi trên đùi anh với trọng tâm không ổn định, theo quán tính mà lao vào lồng ngực anh.

Ngay lập tức, chiếc váy đỏ nhẹ nhàng uốn lượn, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống chiếc quần đen của người đàn ông.

Đen đỏ đan xen, tạo nên một bức tranh vô cùng quyến rũ.

Mà lá bài kẹp giữa hai ngón tay cô gái đã vô tình làm xước cổ người đàn ông. Ngay lập tức vẽ ra một vệt máu đỏ nơi yết hầu.

Vốn lịch sự tao nhã, đoan chính quân tử, bởi vì vết xước này mà càng tăng thêm vẻ đẹp phóng túng.

Căn phòng ồn ào dường như đã bị nhấn nút tạm dừng.

Tất cả mọi người không dám phát ra một tiếng.

Bọn họ hẳn không nghĩ tới, Dung Hoài Yến chẳng những không đẩy ra người phụ nữ xa lạ không biết từ đâu xuất hiện này, mà còn tiếp lời cô nói!

Thậm chí bị kề lá bài vào yết hầu đe dọa, cũng không tức giận.

Không khí có chút quỷ dị —— mờ ám?

Có người đè thấp giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là một loại giao dịch 'tài sắc'?"

Bên này, Cố Tinh Đàn nhìn vết xước ngang yết hầu người đàn ông, đôi mắt sững lại, sau đó đôi môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười, tùy ý ném lá bài lên bàn.

Cố Tinh Đàn dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại, trơn trợt nâng lên xương cổ tay anh, chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay Dung Hoài Yến, sau đó dùng ngón trỏ thon dài từng nét từng nét viết ra hai chữ.

Thuận thế đặt tay lên vai người đàn ông, dùng sức đứng dậy: "Thành ý này, còn chưa đủ sao?"

Thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, thậm chí cả lòng bàn tay vẫn duy trì tư thế cũ, vẫn là dáng vẻ quý công tử tao nhã thong dong.

Cố Tinh Đàn cụp mi, uể oải nhìn anh, cười như không cười: "Chẳng lẽ Dung tổng sợ."

Phép khích tướng cũng vô dụng.

Nhưng mỹ nhân kế của Dung phu nhân, Dung tổng không có lý do gì để từ chối.

Dung Hoài Yến bình tĩnh mặc áo khoác lên, nói hai từ ngắn gọn: "Thử xem."

Đường Ỷ Nhược không nhịn được, tiến lên nói: "Hoài Yến, hôm nay mọi người đều đến đây để chào đón anh, Hạ Linh Tễ còn chưa tới, có chuyện kinh doanh gì mà một hai phải nói lúc này."

Lần này xác thật là tiệc riêng. Hầu hết bọn họ đều lớn lên cùng đại viện với Dung Hoài Yến, chỉ là quan hệ đạm bạc.

Duy nhất một người.

Chính là Hạ Linh Tễ, cũng là mục đích mà Dung Hoài Yến tới đây.

Mọi người đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cái gọi là nói chuyện công việc chẳng qua là chuyện nam nữ mà thôi.

Chỉ là Đường Ỷ Nhược lại hỏi đến.

Sao Cố Tinh Đàn lại không nhận ra ánh mắt mờ ám của bọn họ, trước mặt Đường Ỷ Nhược, cô làm trò kéo cánh tay của Dung Hoài Yến, thuận thế như chim nhỏ nép vào người anh, giống như họa quốc yêu cơ dụ dỗ quân vương không thượng triều, giọng nói nũng nịu: "Dung tổng, vẫn chưa đi sao?"

Dung Hoài Yến nghiêng đầu liếc cô một cái.

Rồi sau đó, giống như coi bọn họ là người mù, lạnh nhạt nói: "Chuyện công việc quan trọng, cậu ta sẽ hiểu."

Vài giây sau.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn người đẹp váy đỏ kéo Dung tổng rời bàn sớm.

Trong phòng nhanh chóng khôi phục ầm ĩ, bàn tán sôi nổi.

Một người nhớ lại khuôn mặt kiều diễm của người đẹp, bỗng dưng thông suốt. Vì thế, trêu chọc Đường Ỷ Nhược: "May mà cô không ngăn được."

"Nghe nói Dung phu nhân là người vợ được ông cụ Dung chỉ định trước lúc lâm chung. Dựa theo thẩm mỹ ông cụ Dung, chậc chậc chậc, nhất định là một cô vợ hiền lương thục đức."

"Ắt hẳn Dung công tử xưa nay thanh tâm quả dục, chuẩn bị nuôi một mỹ nhân hương diễm, biết làm nũng chơi chơi."

Nếu Dung Hoài Yến định khai trai, chọn một mỹ nhân hàng đầu như vậy là điều đương nhiên.

Người nọ cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng.

Đường Ỷ Nhược nhìn ra cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp mê người khẽ mỉm cười: "Thì ra là thế."

*

Bên trong chiếc Cayenne màu đen.

Cố Tinh Đàn đã sớm thu liễm dáng vẻ 'họa quốc yêu cơ' vừa rồi, dùng ánh mắt ngây thơ mà quyến rũ nhìn người đàn ông phía sau, nhanh chóng nhường chỗ cho anh, còn cong mắt cười.

Đối mặt với sự ân cần đột ngột của bà Dung.

Dung Hoài Yến ngoan ngoãn ngồi xuống, lại không cẩn thận bắt gặp chiếc lắc vàng lấp lánh trên mắt cá chân trắng nõn của cô.

Tầm mắt bị cố định trong giây lát.

Cố Tinh Đàn còn chưa biết nên mở miệng như thế nào, thư ký Giang ngồi ở ghế phụ lái lập tức đưa qua một văn kiện: "Dung tổng, đây là danh sách từ buổi đấu giá ngày hôm qua, mời ngài xem qua."

Dung Hoài Yến duỗi tay định cầm lấy.