Kiêu Ngạo Cưng Chiều

Chương 3: Xuân cung mật hí



《KIÊU NGẠO CƯNG CHIỀU》- Thần Niên

*****

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời xuyên qua những chùm hàn mai nở rộ chồng lên nhau, vô số sợi vàng xuyên qua lớp kính pha lê trong suốt, tưới xuống ánh sáng kiều diễm nơi chân giường.

"Leng keng--"

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên lặng của căn phòng.

Hàng lông mi nhỏ dài xinh đẹp của Cố Tinh Đàn run lên, vô thức mò mẫm dưới gối.

Lại sờ thấy trống rỗng.

Cô hé mở hai tròng mắt xinh đẹp liễm diễm như nước, mơ mơ màng màng nhìn thấy chiếc điện thoại nằm trên tủ đầu giường.

Góc đặt theo đường thẳng song song.

Vừa nhìn đã biết không phải phong cách thường ngày của cô.

Phòng ngủ chính rất lớn, thiết kế tông màu lạnh, trong đơn giản có thể thấy được sự xa hoa lãng phí.

Lúc này, ngoại trừ cô, trong phòng chỉ còn lại mùi gỗ mun thoang thoảng mát lạnh, thấm đẫm vào hơi thở.

Rõ ràng nhiệt độ phòng duy trì độ ấm thoải mái nhất, nhưng bỗng dưng lại thấy hơi lạnh.

Cố Tinh Đàn lại ngủ gật nửa khắc, cho đến khi điện thoại lại ồn ào một lần nữa, cô mới chậm rì rì nghiêng người để lấy.

Chăn lụa tơ tằm trơn trượt, theo cử động, lơ đãng lộ ra một phần da trắng nõn dưới cổ. Ngắn ngủn vài giây, cô lại một lần nữa ngã vào ổ chăn ấm áp, những vết đỏ rải rác trên tuyết kia, cũng chợt lóe rồi biến mất.

"Hi?"

Giọng Cố Tinh Đàn vừa thức dậy có chút mềm mại và lười biếng.

Nam Trĩ hiếm khi vô tâm thưởng thức, giọng nói hơi dồn dập: "Cô Cố, không hay rồi, tấm lụa giấy mà nửa tháng trước ngài xin dùng để thay thế vào phần lõi tranh vừa được công bố đưa vào bộ sưu tập di vật văn hóa, cho nên yêu cầu đã bị bác bỏ!"

Trong phục chế tranh và thư pháp cổ, thứ khan hiếm nhất chắc chắn là vật liệu dùng để tu sửa, một loại giấy lụa cổ trân quý, cần phải làm đơn đăng ký trước.

Cố Tinh Đàn đột nhiên tỉnh táo, hơi dùng sức nắm chặt khung kim loại, bột phấn hơi rơi ra.

Hàng mi rũ xuống, có vẻ trầm tư.

Môi đỏ lại chậm rãi gợi lên một vòng cung lạnh lùng: "Bây giờ mới bác bỏ?"

Nam Trĩ bên kia cũng tức giận không nhẹ: "Đúng vậy, thời hạn người phụ trách cho ngài phục chế bức《 Đông cung bí diễn》chỉ còn nửa tháng, lấy đâu ra thời gian để tìm vật thay thế nữa? Bọn họ rõ ràng là cố ý!"

Việc được đưa vào danh sách di vật văn hóa, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều.

Rõ ràng có thể sớm bác bỏ, cô cũng có thể lên kế hoạch sớm, nhưng cố tình lại giữ đơn đăng ký ở nơi đó.

Nghe đủ loại suy đoán của Nam Trĩ, trong lòng Cố Tinh Đàn hiểu rõ.

Khuôn mặt trắng trẻo cọ vào chăn lụa, cảm giác chạm vào mềm mại giúp cô bình tĩnh lại một chút.

Thong thả, ung dung kéo dài ngữ điệu: "Đã biết."

Âm cuối đọng lại một chút cười lạnh.

"Ngài còn cười được!"

Nam Trĩ nhắc nhở, "Bức tranh này là nhiệm vụ đầu tiên của ngài sau khi nhập chức, cũng là một cuộc khảo sát công nhận trong bảo tàng. Nếu nhiệm vụ không thuận lợi hoàn thành......"

Cố Tinh Đàn nghe ra ý mà cô ấy chưa nói hết.

Nếu khảo sát thất bại, có nghĩa là cô không đủ năng lực, không xứng trở thành nhà phục chế tranh và thư pháp cổ tại Bảo tàng Quốc gia.

"Gặp mặt nói chuyện."

Cố Tinh Đàn cúp điện thoại, liếc nhìn chiếc đồng hồ điêu khắc màu trắng treo trên tường, đã 11 giờ.

Khó trách không thấy bóng dáng 'nhà tư bản'.

Vốn dĩ tăng ca tu sửa nửa tháng, tưởng rằng hôm nay sẽ được nghỉ ngơi thật tốt.

Hiện tại ——

Chậc.

Cố Tinh Đàn không còn buồn ngủ nữa, uể oải đứng dậy, nhặt chiếc váy ngủ đã trôi xuống cuối giường, chân ngọc trần trụi bước vào phòng tắm.

Ai ngờ, mới vừa đi hai bước, lòng bàn chân non mịn đã bị ngọc trai rải rác trên thảm lông đâm cộm đau.

"......"

Cố Tinh Đàn không khỏi hít sâu một hơi.

Hôm nay xui xẻo hết chuyện này đến chuyện khác.

Vừa định trút giận vào thủ phạm, lọt vào trong tầm mắt lại là ngọc trai trắng nuột đầy sàn, phân tán không quy luật ở mọi ngóc ngách của phòng ngủ chính.

Trong đầu Cố Tinh Đàn tức khắc hiện ra cảnh tối hôm qua, người đàn ông dùng chất giọng trong trẻo lạnh lùng kia, cất lên 'lả lướt chi ngôn'.

Thần mẹ nó! (tương tự câu chửi thề)

Ngọc trai sau mưa.

Cố Tinh Đàn vô cùng hoài nghi:

Dung Hoài Yến là thật sự đi công tác, mà không phải giấu cô tham gia lớp học chuyện giường chiếu cấp tốc nào đấy?

Tiến bộ bay nhanh, so với lần đầu tiên còn khó đỡ hơn.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn...

Không kìm được, bàn chân nhỏ nhẹ nhàng gạt đá hạt ngọc trai ở gần nhất.

Hạt ngọc bóng loáng, nháy mắt bay đến mép tường.

Phát ra âm thanh nhỏ.

Cố Tinh Đàn siết chặt ngón tay: Học hỏi kinh nghiệm này cũng cấp thiết như việc tìm giấy lụa mới để sửa tranh, cấp bách!

*

Hai giờ chiều, Cố Tinh Đàn ngồi lên xe Nam Trĩ.

Chỉ thấy cô trước sau như một, không xương cốt, lười biếng dựa vào ghế phụ lái như mọi khi, đầu ngón tay trắng nõn lướt màn hình điện thoại, tay còn lại đặt tự nhiên trên đầu gối, nghịch ngợm chiếc đồng hồ quả quýt tinh xảo.

Trong không gian im ắng chỉ có tiếng đóng mở máy móc nhẹ nhàng và đều đặn.

Đuôi mắt Cố Tinh Đàn hơi hơi rũ xuống, như thể đang suy nghĩ về một vấn đề quan trọng nào đó, lại có một chút ngây thơ và quyến rũ.

Lúc chờ đèn đỏ, thấy cô nghiêm túc như vậy, Nam Trĩ nghiêng đầu hỏi: "Cô Cố, ngài đang nhìn cái gì vậy, đang nghiên cứu loại giấy thay thế sao?"

Màn hình điện thoại Cố Tinh Đàn sáng lên——

Tiêu đề cực lớn hiện lên:

[Làm thế nào để cải thiện kỹ năng giường chiếu trong thời gian ngắn? ]

Tia lửa văng khắp nơi trong đầu Nam Trĩ.

Bỗng nhiên, nhớ tới phát ngôn gây sốc tối hôm qua của Cố Tinh Đàn. Cô ấy như người mất hồn, nhỏ giọng hỏi: "Cô Cố......"

"Ngài tối hôm qua, thật làm cái đó sao?"

Còn "làm" với người đàn ông sở hữu biệt thự cao cấp số một Lăng Thành, có đỉnh cấp siêu xe?