Kiêu Ngạo Cưng Chiều

Chương 2: Tây Phủ Hải Đường



《KIÊU NGẠO CƯNG CHIỀU》- Thần Niên

*****

10 giờ tối, Cố Tinh Đàn rời đi trước bằng cửa sau.

'Thiều Quang' là một trang viên có lịch sử nhiều năm, không cố tình cải tạo lại, vách tường nơi nơi kế thừa vết loang lổ của thời gian.

Chỉ có hai chiếc đèn lồng vàng treo ở hai bên cánh cửa hẹp tối tăm, yếu ớt soi sáng dáng người phụ nữ đứng trên bậc thềm gỗ trong chiếc áo khoác Cashmere cổ điển.

Dung nhập vào cảnh sắc này, giống như một bức tranh cổ tồn tại theo năm tháng.

Đạp lên bậc thềm gỗ, Cố Tinh Đàn đứng trên cao nhìn xuống chiếc Cayenne màu đen phiên bản giới hạn toàn cầu đang đậu bên đường. Thân xe nhẵn nhụi, sắc bén, giống như một con dã thú nằm lười biếng trong bóng đêm, tùy thời chờ bạo phát.

Mà thư ký của Dung Hoài Yến, Giang Tụng đang cung cung kính kính đứng bên cạnh xe, không biết đã đợi bao lâu.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh ta hơi cong lưng, giơ cánh tay mời cô lên xe.

Đôi mắt Cố Tinh Đàn hơi nheo lại, bước xuống bậc thềm, dẫm trên đôi giày cao gót đi tới chỗ chiếc siêu xe kia——

Trong nháy mắt.

Khoa học kỹ thuật hiện đại và nét quyến rũ cổ kính bụi bặm giao hòa, giống như một bữa tiệc thị giác.

Lúc này, Nam Trĩ thở hổn hển chạy tới, phá vỡ sự yên tĩnh:

"Cô Cố phải đợi lâu rồi, xe chúng ta dừng ở bên kia, đi thôi, bên ngoài lạnh lắm."

Cố Tinh Đàn dừng bước chân, nhoẻn miệng cười với cô ấy: "Cô tự về đi, có người đưa tôi về."

Tiếng cười khe khẽ, mềm mại lại giòn tan, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Nam Trĩ bất giác xoa lỗ tai, muốn biết vị nào may mắn như vậy, có thể được đưa người đẹp về nhà!

Nhưng mà, không chờ cô ấy kịp tới tra hộ khẩu, đã thấy đại mỹ nhân thướt tha, lả lướt đi về phía chiếc xe hơi sang trọng cách đó không xa. Chiếc xe kia vừa nhìn đã biết là đỉnh cấp siêu xe đắt tiền.

Lúc này.

Thấy Cố Tinh Đàn đi tới, thư ký Giang lập tức mở cửa xe: "Dung phu nhân, buổi tối tốt lành."

Đột nhiên nghe thấy cách xưng hô này, đáy mắt Cố Tinh Đàn xẹt qua một tia mờ mịt, rồi mới phản ứng lại.

Đúng nha.

Tuy rằng đã lâu không gặp ông chồng hờ kia, nhưng cũng không thay đổi được sự thật cô là thiếu nữ đã kết hôn.

Khi lên xe, đôi mắt trong veo dưới ánh trăng của Cố Tinh Đàn nhìn về phía hàng ghế sau, vừa định khen Dung Hoài Yến có ánh mắt tốt.

Lúc này, liếc mắt nhìn trong xe không có một bóng người, khóe môi đỏ mọng cong lên lạnh lùng: "Người đâu?"

Thư ký Giang nhìn thấy vẻ mặt của phu nhân qua gương chiếu hậu, đột nhiên nhanh trí giải thích: "Dung tổng đến buổi đấu giá lần này để đích thân giành được bức《Vạn dặm giang sơn》, đã có niên đại gần một nghìn năm. "

Tự hỏi nửa giây, thuận tiện nói tốt cho Boss nhà mình: "Cho nên, Dung tổng để tôi đưa ngài về nhà trước, anh ấy rất quan tâm đến ngài."

Cố Tinh Đàn làm sao có thể không nhìn ra anh ta đang khoa trương tìm từ. Cô tùy tay kéo tấm thảm lông màu xám lạnh ở bên cạnh, che đi đôi chân mảnh mai, lười biếng dựa lưng vào ghế, thản nhiên kéo dài giọng điệu: "Ồ? Thiệt thòi Dung tổng bận rộn trăm bề, còn không quên bản thân có một người vợ."

"Có cần tôi tạ chủ long ân không?"

Thư ký Giang: "......"

"Không, ngài cũng không cần, khách sáo như vậy."

Dung tổng chỉ là đi công tác tám tháng, không phải bị mất trí nhớ đi trị bệnh tám tháng.

Dọc đường đi, anh ta không dám phát ra tiếng động, im lặng coi mình như một tài xế câm.

Sợ không đỡ được lời nói của phu nhân.

*

Giang Tụng trực tiếp đưa cô đến thẳng phòng tân hôn bên Phong Hồ.

Cố Tinh Đàn không để trong lòng.

Dù sao ông chồng xa cách lâu ngày đã trở lại, cho dù là mối quan hệ plastic, thì cũng phải sống cùng nhau.

Cô đều hiểu.

Vì thế cô đi thẳng vào phòng ngủ chính, ngâm mình tắm nước nóng, lại chăm sóc da toàn thân, xong xuôi đã qua 2 tiếng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái bước ra từ phòng tắm với chiếc váy bằng lụa mỏng màu trắng, bên hông quấn một chuỗi ngọc trai tinh xảo làm thắt lưng, tùy ý quấn hai vòng, phác họa ra vòng eo mảnh mai của cô. Vải lụa mềm mại lơ đãng hé mở, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, mang theo vẻ kiều diễm phong tình riêng.

Mùi hoa mai quanh quẩn trong không khí, từng đợt từng đợt quấn lấy hô hấp, bá đạo chiếm cứ toàn bộ căn phòng.

Cố Tinh Đàn không vội vã lên giường.

Chủ yếu là cô với chiếc giường kia ——

Bóng ma khắc sâu.

Sâu sắc đến nỗi, dù trong khoảng thời gian này, cô đã gần như quên mất chuyện có chồng, nhưng vẫn có thể mơ thấy cảnh trên giường.

Đều là lần đầu tiên.

Khi cô còn mơ mơ màng màng, cái gì cũng không hiểu, Dung Hoài Yến đêm đó đã thăng cấp thành cao thủ tình trường thành thạo.

Chẳng lẽ ở phương diện này, cũng có thiên phú áp chế?