Em Đến Là Để Yêu Anh

Chương 3: Cơn Điên Loạn Của Cậu Chủ (2)


trướctiếp

Ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Đàm Gia Tường làm tim Hi Văn đập thình thịch, nhịp tim cũng vì thế mà không ổn định làm cô thấy hơi khó thở. Anh bất ngờ đưa tay ra thô bạo tóm chặt cái cằm nhỏ của Hi Văn, dùng sức bóp mạnh làm cô đau đến mức buông mấy nhánh hoa kia xuống. Ép sát người mình vào cô, Đàm Gia Tường nghiến răng hỏi.

"Tôi có nói thế không? Tôi có bảo cô làm thế không?"

Nước mắt bất giác trào ra, cảm giác sợ hãi này Hi Văn chưa từng trải qua bao giờ. Cô cảm giác như bàn tay này chỉ cần dùng sức một chút, nhất định sẽ một phát mà bóp cô chết nghẹn. Bà Chu vừa khóc vừa giữ lấy cánh tay anh, mong anh có thể bình tĩnh lại.

"Cậu chủ đừng mà. Cậu làm vậy con bé sẽ chết mất."

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đột nhiên nhìn thấy được trong đôi mắt hẹp dài ấy có những nỗi đau đang cố kìm nén lại, cố gắng để mình thật dữ tợn để tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo. Hi Văn đảo tròng mắt, thấy mái tóc trắng bạch kim ấy đang dần bị mồ hôi thấm ướt, chảy xuống bên mang tai. Đàm Gia Tường đẩy cô ra, ngã thẳng xuống đất, suýt nữa ngã vào mớ thủy tinh vỡ lộn xộn trên sàn. Anh hình như đã dần lấy lại bình tĩnh, thôi không còn đập đồ nữa mà nói với bà Chu.

"Bảo cô ta dọn dẹp rồi vào phòng con."

Cánh cửa đóng rầm lại.

Hi Văn thở hỗn hển, nhìn sàn nhà đang vung vãi các thứ mà thấy lòng không bình yên được. Cô đang tự trấn an mình, nhưng càng nghĩ lại càng thấy sợ. Số tiền nhà cô nợ Đàm gia nhiều như vậy, chẳng lẽ cô phải hầu hạ cho con người có tâm lí bất thường này suốt đời sao? Anh còn điên loạn đến mức nào nữa? Có phải một ngày nào đó khi anh mất hết lí trí rồi thì sẽ giết luôn cô không?

Ngồi co cụm lại một góc, nhìn cô bé kia khóc lóc đứng dậy lủi thủi đi vào bếp, Hi Văn không biết rồi đây mình sẽ ra sao. Sau khi dọn dẹp xong tàn cuộc mà Đàm Gia Tường gây ra, cô được bà Chu đưa cho một bộ váy cổ tròn tay bồng bềnh màu trắng, vải thêu dày và đẹp. Đây là bộ váy đẹp nhất mà cô từng mặc. Khi còn sống, cha đã dành biết bao nhiêu tình thương cho Hi Văn, không để cô thiếu thốn thứ gì. Vậy mà ông vừa mất, những bộ váy đẹp của cô, giày mới mà cha mua cho cô đều bị bà dì kia mang đi bán.

Đứng trước cửa phòng của Đàm Gia Tường, Hi Văn hồi hộp, trạng thái này còn căng thẳng hơn cả việc cô dâu ngồi trong khuê phòng đợi chú rể vào. Tay vừa đưa lên định gõ cửa, người ở bên trong đã mở nó ra. Hi Văn còn nhìn chưa rõ sự tình đã bị cánh tay kia kéo vào trong.

"Ngồi đó."

Anh chỉ tay ở trên giường rồi bảo cô ngồi xuống, cô đương nhiên không dám chống lại. Đàm Gia Tường liếc mắt nhìn, thấy đôi tay trắng trẻo kia có vài vết trầy còn rướm máu. Trong mắt anh, Hi Văn chỉ là một cô bé vụng về làm chuyện nào cũng không ra hồn. Dây an toàn trên xe không biết cởi, dọn dẹp một chút cũng bị đứt tay. Anh mở ngăn tủ, lấy hộp sơ cứu bằng nhựa ném thẳng lên giường. Hi Văn suýt nhảy cẩn lên vì giật mình, anh cứ hành động đột xuất mãi như vậy thì cô sớm muộn gì cũng bị yếu tim.

"Lau tay đi. Đừng để chân tôi bị bẩn."

Hi Văn gật gật, mở hộp sơ cứu ra rồi lấy bông gòn chấm lên lòng bàn tay. Đau rát, nhói lên lại có chút ngứa ngáy. Cô sợ nhất là cảm giác bị đứt tay, vì nó có những cơn đau châm chít rất khó chịu. Đàm Gia Tường ngồi bên ghế nhìn, nhìn mãi cũng chẳng thấy thuận mắt, bèn bước đến giật lấy bông gòn trên tay Hi Văn.

"Đưa đây coi."

Anh ngồi xuống bên cạnh, chiếc giường liền thụm xuống một chút. Kéo cánh tay Hi Văn dũi ra, cho ít thuốc vào bông gòn rồi chấm lên đó, cũng không biết nhẹ tay là gì. Cô rít lên một tiếng rồi rụt lại, đúng là rất đau.


trướctiếp