A Dưới O Trên

Chương 6


trướctiếp

"Omega kia, có phải còn thơm hơn tôi không..."

Editor CO6TINY ????

Nhiếp Tử Hàng đã gọi người lái xe hộ, chở Dư Cảnh Hiên cùng đầu búi tỏi về nhà, Tưởng Minh sống ở tiểu khu gần đó, tự mình đi bộ về.

Sau khi người lái xe hộ chạy qua, Nhiếp Tử Hàng mở cửa xe định ngồi vào ghế phụ, để Dư Cảnh Hiên cùng bạn của y ngồi đằng sau. Lại không chịu nổi cái cậu đầu búi tỏi này la hét ầm ĩ, một mặt cứ đòi phải hướng dẫn lái xe.

Nhiếp Tử Hàng nghĩ ngợi, để cậu ta ngồi phía trước cũng dễ chỉ đường hơn, bèn tùy cậu ta ngồi.

Khó khắn lắm mới nhét đầu búi tỏi vào chỗ phụ lái, vừa đóng cửa xe lại, quay đầu sang, đằng sau còn lủng lẳng thêm cái đuôi khác.

Alpha yên lặng, đứng thẳng bưng như cây cột điện. Y chỉ thấp hơn mình một chút, nhưng tầm mắt vẫn dán lên người mình nãy giờ, chả hiểu sao lại có cảm giác y rất giống bé ngoan vâng lời cha mẹ.

"Cảnh sát Dư, không ngại ngồi ghế sau với tôi chứ?" Nhiếp Tử Hàng vừa nói, vừa mở cửa xe ra, làm động tác mời.

Dư Cảnh Hiên nhìn ghế sau coi như rộng rãi, chậm rì rì lắc đầu. Vừa nhấc chân muốn đi vào, lại khựng lại, yên lặng lùi trở ra.

"Sao thế?" Nhiếp Tử Hàng hỏi.

Alpha dùng đầu ngón tay túm góc áo sơ mi của hắn, nhẹ nhàng kéo về phía trước, kiên định nói: "Ưu tiên Omega."

Nhiếp Tử Hàng liếc nhìn cái tay đặt trên eo mình, lại nhìn cảnh sát Dư đầy chính trực bên cạnh.

Rồi rồi...

Say rượu thành thế này, còn không quên ưu tiên Omega. Cũng không biết cái người vừa nãy dõng dạc tuyên bố bọn họ mãi mãi là kẻ thù không đội trời chung với Omega, là ai nữa.

Nhiếp Tử Hàng không khách sáo với con ma men, trực tiếp ngồi lên.

Dọc đường, đầu búi tỏi bận rộn hướng dẫn tài xế quẹo trái rẽ phải, huyên thuyên một hồi không ngừng.

Dư Cảnh Hiên vẫn yên tĩnh như cũ, xem ra rượu phẩm khá tốt.

Alpha vừa chợp mắt một giấc, lúc này hẳn là buồn ngủ tiếp, hai mắt chớp chớp, rồi lại chớp... Đầu cũng theo đó mà lúc lắc.

Trong không gian chật hẹp kín như bưng, hương hoa lan phảng phất như có như không.

Nhiếp Tử Hàng vô thức sờ gáy mình.

Giây tiếp theo, một cái đầu đầy lông cụng vào ngực hắn, hương hoa lan theo đó cũng xông thẳng vào mũi.

Cúi đầu xuống, thấy kẻ đầu têu đang chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn mình. Trên hàng mi dài kia còn đọng một chút hơi nước, tựa hồ buồn ngủ đến ríu cả mắt.

Không nói tới thân phận Alpha của y, nhưng bộ dạng say rượu lúc này, thật sự...có chút cưng.

Nhiếp Tử Hàng định nhấc cánh tay đỡ người về chỗ cũ, lại hạ xuống.

Tiếp đó, khe khẽ nói: "Tới nơi gọi cậu."

Người đàn ông gối đầu lên chân hắn, nghe lời nhắm mắt.

Nhiếp Tử Hàng tưởng rằng y ngủ hẳn rồi, nên không để ý nữa, chính mình dựa vào lưng ghế, ấn ấn huyệt thái dương đau nhức.

Hai hôm nay chẳng ngủ được bao nhiêu, vừa uống chút rượu đã bắt đầu nhức đầu.

Trên đùi bỗng nhiên bị cọ một cái...

Một lúc sau, người kia thay đổi tư thế, lại cọ tiếp cái nữa.

Một giọng nói rầu rĩ vang lên: "Luật sư Nhiếp..."

Nhiếp Tử Hàng ngẩn người, trừng mắt, hỏi: "Sao vậy?"


trướctiếp