A Dưới O Trên

Chương 7


trướctiếp

"Người cậu muốn kiện là Hà Thành?"

Editor CO6TINY ????

Nhiếp Tử Hàng thấy người tới cũng không nói gì, cô gái ở quầy lễ tân không quen Dư Cảnh Hiên, nhưng lại biết Thi Chi Nguyên, vẻ mặt phút chốc tối sầm.

Cả cái văn phòng luật này, ai lại không biết Omega của sếp bỏ chạy theo Alpha khác chứ? Nửa tháng nay đến câu an ủi cũng không nói thành lời, chỉ sợ nhỡ đâu đụng phải vảy ngược của ông bố nhà mình.

Khá lắm, tên O này không biết xấu hổ ngang nhiên vác mặt đến đây, còn dám mò đến lúc sếp sắp vào kỳ phát tình nữa cơ đấy.

Cô nàng cảm thấy, cậu ta khẳng định đang có mưu đồ gì đó!

Lập tức, tìm một cây chổi dựng trong góc, quét người ra ngoài.

"Nhường đường, nhường đường! Hết giờ rồi, quét dọn vệ sinh, chúng tôi sắp đóng cửa, tiễn khách!"

Omega lúng túng nhìn Nhiếp Tử Hàng, dứt khoát tiến lên một bước, nắm lấy tay Nhiếp Tử Hàng: "A Hàng, em, em thật sự có chuyện muốn tìm anh...Anh đừng bảo Hề Hề đuổi em đi..."

Hề Hề là tên cô nàng.

Nhiếp Tử Hàng vùng ra, xoay người lấy nước sát khuẩn trong quầy phun lên tay, mặt tràn đầy chán ghét.

"Lúc nãy còn nói đến thăm tôi mà? Thi Chi Nguyên, nhận rõ địa vị của mình đi, ở bên tôi lâu như vậy, tôi là kiểu muốn gì cũng chiều à? Xin về cho, chúng tôi đóng cửa rồi."

Omega thấy không nói được với Nhiếp Tử Hàng, quay lại thấy Dư Cảnh Hiên, sửng sốt một chút mới nhớ tới thân phận của y.

Phút chốc, như thể túm được cọng rơm cứu mạng, kéo cánh tay Dư Cảnh Hiên không buông.

"Cảnh sát Dư, giúp tôi với... Anh, anh là cảnh sát, anh không thể bỏ mặc tới an nguy của dân chúng được... Tôi thực sự không còn cách nào khác... Anh giúp tôi với, xin anh..."

Alpha bị kéo tay, toàn thân lập tức cứng đờ.

Thi Chi Nguyên hôm nay mặc áo sơ mi hồng nhạt phối với quần short jean bó sát. Không thể không nói, cậu ta rất biết cách tận dụng ưu thế của mình, bộ trang phục này vừa khéo phô ra hết vòng eo nhỏ nhắn, cặp chân dài thon gọn nuột nà của cậu ta, hấp dẫn biết bao là ánh nhìn.

Bây giờ, Omega nhỏ nhắn trêu người này còn đỏ hoe cả mắt, mũi cũng đỏ bừng, tay ôm cứng cảnh sát Alpha, nước mắt chực rơi tới nơi.

Với bộ dáng đáng thương này, đừng nói là cảnh sát, túm đại Alpha nào chuộng chính nghĩa trên đường cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Nhiếp Tử Hàng thầm cười lạnh một tiếng, thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha ở quầy lễ tân, nhàn nhã nhìn xem cậu ta đóng kịch.

Alpha bị túm lấy cụp mắt xuống, siết chặt tập hồ sơ trong tay. Ngón tay thanh tú xinh đẹp khẽ cong lại.

Một lúc sau, mới mở miệng: "Xin lỗi, hôm nay tôi không đi làm, nếu gặp khó khăn gì, cậu có thể gọi cảnh sát hoặc đến đồn cảnh sát để được giúp đỡ. Tôi đến gặp luật sư Nhiếp vì lý do riêng, giờ không tiện giúp cậu."

Thi Chi Nguyên nức nở, không dám tin nhìn Dư Cảnh Hiên, có lẽ không ngờ tới mình lại bị người khác từ chối thằng thừng như lúc này.

"Dư, cảnh sát Dư..."

Cậu ta hốt hoảng nắm lấy cánh tay của Alpha, nước mắt lăn dài trên má.

Nhưng Dư Cảnh Hiên chỉ khẽ giật mình một cái, rút cánh tay mình ra như gặp phải rắn rết.

Nhiếp Tử Hàng nhướng mày, phản ứng này khiến hắn có chút kinh ngạc. Mặc dù đêm đó rượu xông lên não, lời thật tuôn ra, nói bọn họ với Omega chính là kẻ thù không đội trời chung, nhưng Dư Cảnh Hiên lại không giống kiểu người sẽ mang yêu thích cá nhân vào chức trách công việc, nhất là khi y còn là cảnh sát, là đầy tớ của nhân dân.

"Cảnh sát Dư." Hắn chậm rãi mở miệng.

Alpha lập tức nhìn về phía hắn.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trong mắt người kia lộ ra một tia nhẹ nhõm.

Nhiếp Tử Hàng cố nén cười trong lòng.

Đã ghét Omega như thế, lần trước say rượu còn gối đầu lên chân mình ngủ ngon lành được.


trướctiếp