Hôn Khế

Chương 4: Đâm một đao


trướctiếp

"Người bên ngoài điều đã biết chuyện Đổng đại cô nương náo loạn đòi từ hôn cả rồi." Thường Sơn thấy bộ dạng Sở Quân Dật như thế liền biết rằng công tử nghe không hiểu, thật ra lúc hắn vừa nghe được tin tức này cũng từng nghĩ bản thân đã nghe lầm.

"Thật à." Sở Quân Dật nghe Thường Sơn xác nhận lại cũng không suy nghĩ nữa, chỉ nói: "Được rồi, ngươi đã chạy suốt một ngày rồi, ngồi xuống ăn cơm đi, cơm nước xong lại nói tiếp."

Thường Sơn tính nói cho xong luôn, nhưng nghe được lời của Sở Quân Dật lại nhìn đồ ăn đặt trên bàn thì cái bụng của hắn bắt đầu réo lên. Trưa nay, hắn vẫn không ăn gì, chiều lại đến bên ngoài phủ Vệ Nam Bá thăm dò tình hình càng không có thì giờ để ăn. Bây giờ, nhìn thấy cơm nước trước mắt lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu kháng nghị rồi.

Hắn có chút do dự nhưng vẫn nhận lấy đồ ăn Sở Quân Dật cho, cầm lấy cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống liền như hổ đói vồ lấy thức ăn.

Sở Quân Dật khẩu vị vẫn như mọi ngày, nếu như nói chuyện ngày hôm nay không hề có chút nào ảnh hưởng đến y là không thể nào.

Nhưng y thật sự không làm được gì cả, ở lại thời cổ đại này đã mười mấy năm, từ lúc sinh ra thì việc y có thể làm chính là nỗ lực học cách sinh tồn cùng làm quen nếp sống ở thời đại này.

Kiếp trước y đọc qua nhiều tiểu thuyết xuyên không trọng sinh, nhân vật chính đều có bàn tay vang, ngầu và đẹp trai thẳng tiến một đường đi đến đỉnh cao nhân sinh, đáng tiếc tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết, nằm mơ vĩnh viễn dễ dàng thoả mãn hơn làm đến nơi đến chốn.

Mấy chuyện giống như sau khi xuyên không trọng sinh có thể thu phục tướng tài, soán vị cướp ngôi rồi bản thân lên làm hoàng đề kiểu này thì chỉ có thể nghĩ trong đầu. Nếu thật sự dám nói ra trưởng bối có thể trực tiếp đánh chết ngươi.

Loại tư tưởng phong kiến này có lẽ người hiện đại không hề quan tâm, nhưng thời cổ đại, nó là một thứ được khắc sâu trong tâm hồn của mọi người.

Một số người sẽ nói rằng đây là ngu trung (ngu ngốc trung thành), nhưng một số người lại nói rằng đó là sự nô lệ, dù có người thực sự sinh ra tâm tư không nên có thì người đó phải có quyền lực, tài chính, năng lực và quan trọng nhất là vận may.

Còn những người được gọi là 'Thần đồng' kia cũng không dễ làm, thi Trạng Nguyên càng không dễ, đối với người hiện đại "xuyên không" tới nhiều ít gì cũng có chút ảnh hưởng, mà những ảnh hưởng này sẽ vô ý gây trở ngại đến sinh hoạt nơi đây.

Giống như y từ nhỏ đọc sách luyện chữ, nhưng chỉ đạt được hai chữ "tạm được" của phụ thân. Hai thế giới hoàn toàn khác nhau, tiêu chuẩn đánh giá cũng không giống nhau.

Từng có nhà Đại Nho tán thưởng tài năng của Cố Thành Chi, y cũng đã xem qua bản thảo thi từ của người đó, đúng là không có cách nào giả vờ với cái gọi tài hoa này. Sau lần khi xem nó một lần, y liền biết trần đời này thật sự có thiên tài.

*chỉ chung người học sâu hiểu rộng thời xưa

Y cũng giống đa số người "xuyên không" đều khinh thường cổ nhân, cảm thấy bọn họ tư tưởng bảo thủ còn bản thân lại vô cùng lợi hại. Nhưng Sở Quân Dật ở lại thế giới này quá lâu, sớm cảm nhận được sự lợi hại của những cổ nhân cùng tầm quan trọng của gia tộc.

Có lẽ có người sau khi rời khỏi gia tộc sẽ như đại bàng giương cánh bay vút lên bầu trời, nhưng đại đa số mọi người phải nỗ lực gấp mười gấp trăm lần bản thân mới sống được tốt hơn chút.

Trung quân, ái quốc, lễ giáo, gia pháp, hiếu đạo, nhân nghĩa những thứ này một tầng rồi một tầng đè lên, nếu muốn sống sót thì y nhất định phải chịu đựng. Có lẽ y có năng lực phản kháng, nhưng tiếc rằng kể từ lúc sinh ra dường như cái ý nghĩ này không hề có thoáng qua trong đầu y.


trướctiếp