*Tết Nguyên Tiêu là một trong những ngày lễ truyền thống quan trọng
nhất của Trung Quốc, còn có tên gọi khác là "Hội hoa đăng" hay "Lễ hội
đèn lồng". Hàng năm, Tết này được tổ chức vào ngày rằm tháng giêng âm
lịch.
Sau ngày giỗ của Sở nhị lão, cả hai thu dọn đồ đạc để
quay về Sở gia, hai người trở về cũng không phải do nhớ Sở gia, mà Cố
Thành Chi muốn nhờ Hà thái y đến bắt mạch cho Sở Quân Dật.
Lúc
Hà thái y đang bắt mạch, cả hai rất ăn ý không hề đề cập tới chuyện hôm
bữa, Hà thái y rũ mắt cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ viết thêm một
chồng giấy giao cho bọn họ.
Nhìn bóng dáng Hà thái y rời đi, Sở
Quân Dật rụt cổ thấp giọng hỏi: "Có phải Hà thái y tức giận hay không?"
Nhìn chồng giấy trên bàn, so với lần trước còn nhiều hơn một ít.
"Tức giận cũng bình thường, bá phụ ghét nhất bệnh nhân không nghe lời." Cố
Thành Chi chậm rãi nói. Tuy rằng, bọn họ không nhắc tới chuyện kia,
nhưng Hà thái y chỉ cần bắt mạch một chút liền biết ngay. Chẳng qua ông
ấy hơn phân nửa cho rằng do Sở Quân Dật đi Vạn Pháp tự bị nhiễm lạnh cho nên lúc nãy mới không nói câu nào, nếu như để Hà thái y biết không
chừng sớm đã lật bàn mắng chửi người rồi.
Sở Quân Dật lúng túng cười cười, cầm lấy danh sách trên bàn lên đọc, đọc xong mặt cũng nhăn thành khổ qua.
Cố Thành Chi thấy Sở Quân Dật như thế, vươn tay lấy tờ danh sách lại xem,
sau khi xem xong còn cười nhạt một tiếng, giọng điệu trêu tức nói: "Xem
ra bá phụ tức giận thật rồi, lần này ngươi hãy thành thật chút đó, còn
làm xằng làm bậy nữa bá phụ còn viết ra thế nào nữa cũng không biết
đâu."
Sở Quân Dật cũng không biết nên dùng biểu cảm gì, cuối cùng chỉ đành phải rầu rĩ đáp ứng.
Trước đêm ba mươi, công việc chuẩn bị đều không có phần hai người họ. Đợi đến đêm ba mươi, cả hai cùng ăn một bữa cơm với người Sở gia xong liền trở
về viện.
"Có muốn uống rượu không?" Sở Quân Dật cười hỏi.
"Ngươi còn muốn uống rượu?" Cố Thành Chi liếc mắt nhìn Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật giật giật khóe miệng, kế đó nói: "Thật ra, ta có thể nhìn ngươi uống..."
"Đi ngủ sớm một chút vẫn tốt hơn." Cố Thành Chi nói xong liền nhấc chân đi vào phòng ngủ.
Sở Quân Dật sửng sốt, vội vàng nói: "Ta còn muốn đón giao thừa nữa."
"Đón giao thừa? Đón giao thừa cho ai?" Cố Thành Chi đầu cũng không quay lại hỏi.
Sở Quân Dật ngây ngốc, đại đa số những người trẻ tuổi đón giao thừa chỉ vì muốn kéo dài tuổi thọ cho cha mẹ. Chẳng qua, cha mẹ của bản thân và Cố
Thành Chi đều đã mất, kéo hay không kéo có gì khác biệt.
Mùng
một chúc tết, mùng hai về nhà mẹ đẻ, nhưng Cố Thành Chi không có dự định về nhà, cho nên cả hai có thêm một ngày để làm tổ trong viện.
Mùng bốn Sở gia, bắt đầu bày tiệc đãi rượu khách, Sở Quân Dật còn đi ra lộ
mặt hai lần, mà Cố Thành Chi chính là làm tổ trong viện không đi tiếp vị khách nào, dù sao trên người Cố Thành Chi vẫn có tang nên những người
khác cũng không có cách nào nói hắn.
Năm nay, đối với Cố Thành Chi là một năm vắng vẻ, hiu quạnh. Hầu như hắn
không có cảm nhận được một chút không khí Tết, nhưng khi nhìn thấy vẻ
mặt lãnh đạm của Sở Quân Dật, Cố Thành Chi vẫn có chút khó chịu.
"Buổi tối có Lễ Hội Đèn Lồng, ngươi có muốn đi xem không?" Cố Thành Chi liếc
mắt nhìn sắc trời, còn vài canh giờ nữa Lễ Hội Đèn Lồng sẽ bắt đầu rồi.
Sở Quân Dật nghĩ ngợi một lát, gật đầu đồng ý.
Mười lăm tháng giêng âm lịch là Tết Nguyên Tiêu, toàn bộ Kinh thành rực sáng bởi những ánh đèn lộng lẫy được trưng bày khắp mọi nẻo đường, đường phố tấp nập người qua lại.
Sở Quân Dật và Cố Thành Chi sóng vai
nhau đi trên con đường phố đông đúc, hai bên đường treo đủ loại đèn
lồng, đội múa lân đi xuyên qua đám đông, tiếng chiêng, tiếng trống dồn
dập, rộn ràng không dứt bên tai.
Khi càng tiến tới trước, Sở
Quân Dật bước những bước chân càng lúc càng chậm lại, nhìn những gương
mặt vui vẻ, hạnh phúc lướt qua trước mắt mình, Sở Quân Dật bất tri bất
giác dừng lại đứng ở ven đường, mờ mịt nhìn mọi thứ xung quanh, bản thân giống như đã... Rất lâu, rất lâu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng náo
nhiệt thế này, lâu đến mức Sở Quân Dật sắp quên mất lần cuối cùng nhìn
thấy là chuyện của khi nào...
Rõ ràng rất náo nhiệt, nhưng Sở
Quân Dật lại cảm thấy rất ngột ngạt, trong lòng giống như bị một thứ gì
đó chặn lại, trước mặt dường như có một bức tường vô hình dựng lên ngăn
cách y với thế giới này, thế giới xa lạ chói mắt này khiến Sở Quân Dật
cảm nhận được bản thân vẫn còn sống nhưng đồng thời lại khiến cho y cảm
thấy sợ hãi.
Sở Quân Dật cảm thấy bản thân không còn thuộc về
thế giới này, người từng làm cho y thấy quen thuộc đã mất, mà y cũng bị
vây lại ở chỗ này chẳng thể rời đi...
"Muốn đi sao?" Một âm thanh trầm thấp vang lên ở bên tai.
"Cái gì?" Sở Quân Dật theo phản xạ trả lời, kế đó mới kịp ý thức được Cố Thành Chi đang hỏi mình.
"Muốn qua bên kia sao?" Cố Thành Chi hai mắt rũ xuống nhìn y.
Từ lúc Sở Quân Dật đi chậm lại thì Cố Thành Chi đã chú ý tới, hắn có thể
nhìn ra Sở Quân Dật rất khát vọng hoà mình vào bên trong đó, nhưng vẫn
có thể nhìn ra được sự do dự và kiềm chế trong y, Cố Thành Chi không có ý định thăm dò lý do tại sao Sở Quân Dật lại như thế, nhưng hắn đã mang y ra đây chơi thì nhất định phải để Sở Quân Dật chơi cho thật vui vẻ mới
được.
Thấy Sở Quân Dật thất thần nhìn mình, Cố Thành Chi thở
dài, nắm lấy cánh tay của y đi vào trong đám đông, còn thản nhiên nói:
"Mang ngươi đi ra ngoài không phải để ngươi đứng ngẩn người."
Sở Quân Dật trợn to mắt nhìn đám đông ồn ào càng lúc càng gần mình, nhịp
tim dần dần tăng nhanh hơn, tiếng tim đập lớn đến mức chính y còn có thể nghe thấy.
Có vô số nam nhân và nữ nhân xen lẫn bên trong, bọn
họ hoặc là đi song song với nhau thành hai ba người, hoặc là hợp thành
nhóm năm người nhóm ba người mà đi, lồng đèn được treo hai bên rực rỡ
chiếu sáng cả con đường, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười dạt dào hạnh
phúc.