Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 7: Chịu trách nhiệm (H)


trướctiếp

- Nói đến thế mà cậu cũng không tin sao? Phải là người ngoài mới rõ được, mà tôi hỏi thật.

- Chuyện gì?

- Thì về cái tên kia đó, rốt cuộc hắn định ở đến bao giờ vậy? Từ lúc cậu cứu hắn cũng đã hơn hai tháng rồi đã nói khi nào thì đi chưa?

- Cũng không rõ nữa, không thấy huynh ấy nhắc gì. Chắc là đến một lúc nào đó cũng phải về tiếp quản gia nghiệp thôi.

- Không phải chứ, chẳng lẽ chỗ cậu là nơi muốn đến liền đến đi liền đi, nếu không làm rõ ràng may ngày mai tên kia dở chứng, không nói không rằng muốn về kinh thành bỏ lại cậu một mình thì làm thế nào?

- Đây cũng không phải lần đầu ta sống một mình, hơn nữa việc huynh ấy phải ly khai chỉ là vấn đề thời gian, không ngày mai này thì sẽ là một ngày mai khác.

- Haizz, cậu đúng thật là, sống với nhau lâu vậy rồi kiểu gì cũng phải có chút tình cảm. Lần trước y bị quan phủ bắt đi chẳng phải cậu lo lắng lắm sao còn chạy sang tìm tôi giữa trưa, chạy ngược xuôi mượn tiền nữa mà.

- Thì huynh cũng lo lắng mà, đâu mỗi mình ta.

Nhìn là biết cậu cũng có tình cảm với người ta, nhưng với đầu óc trì độn của Bình An làm A Sửu tức đến mức thổ huyết.

- Cậu đúng là ngốc quá rồi đấy, người ta đã nói đến thế rồi. Kỳ thực là tôi cũng không ưa gì tên kia đâu nhưng không thể phủ nhận hắn thực sự là người tốt, có người như thế chăm sóc cậu dù gì còn hơn là ở một mình. Hơn nữa từ trước tới giờ cậu cũng chưa quen cô nương nào nên trông hắn cũng không tệ đâu.

Đến lúc này không muốn cậu cũng đã hiểu dụng ý của A Sửu nhưng thái độ như thế là sao?

- Huynh.....không thấy hai người nam nhân là kỳ cục sao?

Thì ra đây mới là khúc mắc trong lòng Bình An làm A Sửu cứ tưởng...

- Ối giời ơi, mấy ông quan to,đại gia còn nuôi đầy nam sủng có gì mà lạ. Không, không, ý tôi không phải như thế, đó chỉ là ví dụ thôi. Trên đời này tìm được người tâm đầu ý hợp với mình đâu dễ, quản làm gì người ta là nam hay nữ.

- Thì ra mọi người nghĩ thoáng như vậy.

- Kiểu này là cậu....cậu cũng có tình với cái tên kia rồi chứ gì?

Bình An mặt đỏ lên, vội chối đây đẩy.

- Làm gì có.

- Không có tật sao giật mình, đáp án viết hết lên mặt rồi kia kìa. Không đùa cậu nữa, cũng trưa rồi hôm nay ở lại ăn cơm với tôi đi. Tôi mới đi bắt được một ít cá dưới suối tươi lắm.

Bình An chưa kịp từ chối đã thấy bóng dáng ai kia ngoài cổng bước vào.

- Đệ ở đây làm ta đi tìm mãi, trưa rồi về ăn cơm thôi.

- Này, ngươi giữ người quá rồi đấy, hôm nay cậu ấy ở lại ăn cơm với ta.

- Con trâu xấu xí kia, người của ta thì ta giữ mắc mớ gì tới ngươi.

- Ngươi.....

- Ta làm sao?

A Sửu tức không nói nên lời, mất công mình mới nói tốt cho cái tên mặt dày này.

- Thôi đi, hai người lúc nào gặp nhau cũng vậy cứ như trẻ con không bằng, có lẽ hôm nay ta về trước đây A Sửu, bữa khác lại sang.

- Ừm, vậy cũng được, có cái bản mặt khó ưa nào đó là đã mất hết cả hứng ăn.

Nghe A Sửu nói vậy Bình An vội kéo Hiên Viên Nhật đi, không gì hai người lại gây gỗ với nhau tiếp.

Gần đây Hiên Viên Nhật đã có thể nấu một số món ăn đơn giản nên y cứ nằng nặc không cho Bình An đụng vào nhà bếp. Dùng bữa tối xong y cũng tranh luôn phần thu dọn. Khi xong xuôi bước ra thì thấy cậu lại đang ngồi ngẩn ngơ, sau chuyện hôm đó số lần ngồi một mình thi thoảng lại thở dài của Bình An tăng lên không ít.

Hiên Viên Nhật bước lại ngồi xuống bên cạnh.

- Hôm nay đệ nói chuyện gì bên nhà hắn ta mà lâu vậy?

- Nhà ai cơ? A Sửu sao? Mấy chuyện vặt vãnh thôi. Mà sao hai người hễ cứ gặp nhau lại luôn gây chuyện vậy hả?

- Tại hắn luôn khiêu khích ta.

Bình An không hiểu, hỏi lại.

- Khiêu khích cái gì?

- Hắn lớn lên cùng đệ nên biết nhiều về đệ hơn ta, biết đệ khi nhỏ ra sao, đã từng trải qua những việc gì, ta thấy mình ghen tỵ với hắn.

- Huynh đúng là...

Bình An dừng một lát.

- Hiên Viên Nhật, huynh...

Hiên Viên Nhật giật mình nhìn cậu, đây là lần đầu cậu kêu đầy đủ tên tự của y và cũng là người thứ hai gọi như vậy.

Cảm xúc khi xưa chợt ùa về trong phút chốc.

Hồi đó chỉ có mẫu phi luôn gọi y là Nhật nhi. Khi người rời xa thì y không được nghe hai tiếng thân thương đó nữa và cũng từ đó Hiên Viên Nhật được thay bằng một cái tên rất cung kính đó là thái tử điện hạ. Đột nhiên lúc này Bình An gọi mình như vậy làm Hiên Viên Nhật có cảm giác vừa xa lạ vừa gần gũi khó nói nên lời.

Bình An quan sát biến hoá trên gương mặt Hiên Viên Nhật, cậu còn chưa nói gì a, sao y đã như người mất hồn thế này rồi? Đưa tay khươ khươ trước mắt.

- Này, huynh nghĩ đi đâu vậy?

- Không có gì, mà khoan đã, làm sao mà đệ biết được tên của ta.

Bình An bật cười.


trướctiếp