Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 40: Thúc thúc


trướctiếp

Khoảnh khắc hai mắt giao nhau Bình An sửng sốt đến không nói nên lời, cậu không nghĩ rằng Bắc Đường Ngạo lại được trở về sớm như thế, cứ tưởng cho dù Hiên Viên Nhật đã đồng ý, ít cũng phải mấy tháng sau. Còn Bắc Đường Ngạo thấy người đã năm năm không gặp trong lòng giấy lên một cảm giác khó tả, những tưởng đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ cho lần tái kiến này, ấy vậy mà hắn vẫn không thể ngăn nổi cơn sóng ngầm đang mạnh dần lên.

Từ Hy thấy mẫu hậu chẳng đáp lại, bèn gọi tiếp.

- Mẫu hậu!

- Ân?

Bắc Đường Ngạo cũng vội hồi phục tinh thần.

- Vi thần tham kiến hoàng hậu.

Chỉ một câu nói đã đủ để khẳng định địa vị giữa Bình An và hắn không còn như xưa nữa. Bình An vẫn chưa thể quen được cách xưng hô này, mãi sau mới nói được hai chữ.

- Miễn lễ.

- Mẫu hậu nha, hài nhi không phải chạy loạn đâu mà là bị người này đụng trúng đến bây giờ đầu gối con còn đau đây nè.

- Ai bảo con không chú ý nhìn đường gì cả.

- Là thần đã làm công chúa bị thương, xin hoàng hậu trách phạt.

- Mẫu hậu thấy chưa? Hy nhi không hề nói dối.

Từ Hy quay sang Bắc Đường Ngạo.

- À, ngươi tên là gì? Hình như ta chưa thấy ngươi bao giờ.

- Từ Hy, không được ăn nói trống không như thế!

Có vẻ mẫu hậu đã quên mất ngoại trừ phụ hoàng, mẫu hậu cùng hoàng huynh những người còn lại gặp bé còn phải cúi chào và phải dùng kính ngữ nữa cơ mà nhưng Từ Hy vẫn nhịn không được hỏi lại.

- Vậy phải gọi là gì ạ?

Câu hỏi ngây thơ của trẻ con nhưng khiến Bình An cứng đờ, không biết trả lời thế nào cho đúng.

Phải.

Bé phải xưng hô như thế nào trong khi mang danh là công chúa nhưng lại là nhi nữ của tướng quân.

Nhận thấy sự bối rối của Bình An, Bắc Đường Ngạo đứng ra giải vây.

- Thần tên là Bắc Đường Ngạo, công chúa gọi thế nào cũng được.

- Nhìn ngươi chắc gần với tuổi của phụ hoàng thế ta gọi ngươi là thúc thúc có được không? Nếu vậy thúc thúc không phải xưng "thần" với ta đâu.

Nói xong Từ Hy quay sang cầm lấy tay Bình An thúc giục mà chẳng thèm để ý người ta có nguyện ý hay không.

- Mẫu hậu ơi, chúng lại chỗ đình bên kia ngồi ăn điểm tâm đi, Hy nhi đói bụng rồi.

- Được, nhưng ta đã dặn con bao nhiêu lần không được gọi như thế ở bên ngoài.

- Cơ mà người là người đã sinh ra con sao lại không được gọi là mẫu hậu, chẳng phải mấy đứa trẻ khác cũng gọi người đã sinh ra mình là mẫu thân hay sao?

Cho dù việc Bình An có thể sinh con không phải bí mật gì cho cam, thậm chí cả Nam Hán quốc này không ai mà không biết điều đó nhưng trước mặt người ngoài như thế này, đã thế đối phương lại là Bắc Đường Ngạo làm cho Bình An có chút quẫn bách không nói nên lời.

Bắc Đường Ngạo làm bộ cái gì cũng không nghe đang định cáo từ thì Từ Hy đã nói.

- Thúc thúc có đói bụng không? Vậy đi ăn bánh hoa quế cùng ta nhé, ta thích nhất là nó đó.

- Chuyện này...

Bắc Đường Ngạo làm sao không muốn được ở lại cùng nhi nữ lâu hơn nhưng một đại nam nhân là hắn ngồi dùng chung bữa với hoàng hậu và công chúa kiểu gì cũng không hợp quy củ. Bình An thân là hoàng hậu một nước nào có thể tuỳ tiện tiếp xúc cùng nam nhân khác. Hắn không quan tâm người khác nói gì về mình, chỉ là không muốn họ đồn thổi đàm tiếu không tốt về Bình An.

Bất quá Bình An không nghĩ được nhiều như vậy, Bắc Đường Ngạo không chỉ là bằng hữu lâu năm mới gặp mà còn là phụ thân của Hy nhi, cậu không muốn một mong muốn nhỏ bé của nàng mà mình lại nỡ phá hỏng đi.

- Không sao, chỉ là điểm tâm thôi mà.

Đối với bánh hoa quế Từ Hy có một niềm yêu thích mãnh liệt, nếu không phải bị Bình An cấm đoán có lẽ ngày nào bé cũng muốn ăn. Nhìn hài tử ngồi trên đùi Bình An miệng nhỏ cắn cắn ăn đến ngon lành Bắc Đường Ngạo lại nhớ lại hồi còn sống cùng nhau, Bình An hay làm cho hắn ăn lắm. Tuy nói về mặt hương vị nào có thể so sánh với đĩa được ngự thiện phòng làm ở trước mặt đây, nhưng đối với Bắc Đường Ngạo thứ bánh mà Bình An làm ra là ngon nhất.

Nhận thấy chỉ mỗi mình ăn, Từ Hy thắc mắc.

- Mẫu hậu, thúc thúc hai người không đói sao? Thúc thúc không thích bánh này à?

- Không phải. Ta rất thích.

- Vậy nè, ăn đi, ta no quá rồi không ăn nổi nữa.

Tiểu Hy giơ cái bánh bị cắn một nửa trong tay ra, có lẽ mục đích chính của việc hỏi thăm là đây đi, Bình An bất lực trước sự lém lỉnh này của bé.

- Từ Hy, không được bắt người khác dùng lại đồ thừa của mình.

- Chẳng phải mẫu hậu đã nói là không được lãng phí thức ăn sao?


trướctiếp