Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 41: Thoả thuận


trướctiếp

- Con lại trốn đi chơi chỗ nào?

Tiểu Hy vẻ mặt tủm tỉm cười, làm bộ thần thần bí bí nói.

- Hài nhi có việc bí mật, mà giờ con đói rồi, con sẽ kể mẫu hậu nghe sau nhé.

Bình An nghiêm mặt.

- Không được gọi là mẫu hậu, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi.

Bình An đột nhiên lên giọng làm Từ Hy giật mình, chưa bao giờ bị mẫu hậu quát như thế, nước mắt ngấn lệ, bé cúi đầu.

- Hài nhi biết lỗi rồi! Mẫu....phụ thân.

Thấy mình cũng hơi quá đáng Bình An vội ôm hài tử vào lòng.

- Phụ thân xin lỗi, không nên to tiếng với con.

Không phải Bình An ghét bị gọi như vậy nhưng mỗi khi nghe hai từ "mẫu hậu" cất lên là cậu lại ý thức được thân phận hiện tại của mình vô phép thay đổi. Phải chịu đựng cuộc sống tù túng ngột ngạt trong hoàng cung này đến khi chết, điều đó khiến Bình An thấy nặng nề và mệt mỏi.

- Con nói xem, ta là nam nhân, gọi như thế có thấy hợp không?

Tiểu Hy càng ngày càng cúi thấp đầu muốn mở miệng nói lại sợ mẫu hậu mắng chỉ dám mấp máy môi.

- Nhưng.... nhưng hài nhi cũng muốn có mẫu thân giống như những người khác.

Chỉ một câu nói ngây thơ của đứa trẻ năm tuổi đã đủ làm tim Bình An như bị bóp nghẹt, nước mắt chực trào nhưng cố nuốt ngược vào trong. Thì ra đó là niềm mong ước bấy lâu nay của Từ Hy mà cậu vô tâm không để ý đến. Phải chăng cậu quá ích kỷ khi chỉ nghĩ cho riêng bản thân không thích người khác xem mình như nữ nhân mà đối đãi lại bỏ qua tâm tư nguyện vọng rất đơn thuần của các con. Đó là đứa trẻ nào cũng muốn có một gia đình trọn vẹn.

Nghĩ lại đáng lẽ ra Bình An còn phải thấy mình thực may mắn khi cả hai hài tử đều rất hiểu chuyện, không coi thường hay ghét bỏ cậu mới đúng.

- Là ta đã vô tâm, ta xin lỗi. Con.... có thấy xấu hổ không khi ta không giống với người khác?

Từ Hy lắc đầu chối đây đẩy.

- Không... không phải, các đồng học hay kể về mẫu thân của các bạn ấy, hài nhi cũng cho họ biết rằng mẫu hậu cũng rất tuyệt vời. Nhưng.... nếu người không thích, từ nay con sẽ.... không gọi nữa.

Bình An đưa tay lau đi nước mắt nhem nhuốc trên gương mặt trắng nõn kia từ tốn nói.

- Vậy thì cứ gọi như trước đi.

- Thật chứ ạ?

Bình An nhẹ nhàng gật đầu, miễn sao bé vui là được. Từ Hy nhoẻn miệng cười hạnh phúc, xắn tay áo lên cao bắt đầu chiến dịch nạp năng lượng, cả sáng nay dẫn thúc thúc đi khắp nơi làm cho cái bụng nhỏ đói meo rồi.

- Chúng ta dùng bữa thôi mẫu hậu.

- Cái vòng trên tay con là từ đâu?

Từ Hy đặt muỗng xuống chỉ vào chiếc vòng xinh xắn, một miệng đầy thức ăn vừa nhai vừa trả lời.

- Cái này sao ạ? Là của... thúc thúc đại nhân tặng con đó.

- Thúc thúc đại nhân? Con gặp khi nào?

- Mới vừa nãy, mẫu hậu có thấy đẹp không?

- Rất đẹp, nhưng chẳng phải con ngại mấy thứ này phiền phức nên mới không thích dùng sao?

- Đúng là thế, nhưng cái này khác, con rất thích nó. hì hì. Mà mẫu hậu ơi, có phải thúc thúc rất giỏi kiếm thuật không? Hy nhi có thể bái thúc ấy làm sư không ạ?

- Hả?

- Con nghe nói chỉ cần phụ hoàng đồng ý là được, mà phụ hoàng lại chẳng bao giờ từ chối mẫu hậu. Vậy nên người có thể ra mặt xin phụ hoàng giúp con được không?

- Con là nữ nhi, học kiếm pháp làm gì?

- Nhưng Từ Hy muốn được giỏi như thúc ấy.

Bình An hỏi dò.

- Con có vẻ thích Bắc đại nhân nhỉ? Chỉ mới gặp có hai lần thôi mà.

- Hy nhi cũng không rõ nữa nhưng cảm thấy thúc ấy gần gũi lắm, cũng không biết diễn tả như nào, tóm lại con rất thích thúc thúc.

Tuy rằng chiều con trẻ, chuyện này Bình An cũng không thể hứa được. Lúc trước để xin cho Bắc Đường Ngạo trở về, đổi lại cậu phải ở đây. Giờ đây muốn cho bé đi học với hắn chắc chắn Hiên Viên Nhật không đồng ý. Y còn hận không tách được hắn và hài tử càng xa càng tốt, tính chiếm hữu của người này cậu không phải mới chứng kiến lần một lần hai.

- Phụ hoàng của con rất bận mà thúc thúc cũng có rất nhiều việc phải làm, sẽ không có thời gian.

- Không sao, con chỉ học lúc nào thúc ấy rảnh rỗi thôi ạ, tuyệt đối không làm phiền đâu mà.

Đến nước này, Bình An thật khó xử.

- Để phụ thân nói lại với hoành thượng bất quá đừng nên kỳ vọng nhiều, trước tiên dùng bữa đi đã, thức ăn nguội hết cả rồi.

- Dạ thưa mẫu hậu.

Mấy hôm sau, Từ Hy mỗi ngày phải đến hỏi Bình An mấy lần là đã xin được chưa nhưng cậu vẫn đang lần lựa mãi chưa đi gặp Hiên Viên Nhật. Hy nhi sinh ra hờn dỗi, hai hôm nay còn không cả tới nữa.

- Ai dám làm muội muội không vui sao? Mặt mũi ủ rủ thế này.

- A! Hoàng huynh!

Hiên Viên Từ Hy lao đến vòng tay huynh trưởng, tuy chỉ hơn bé chưa đầy ba tuổi nhưng Hiên Viên Nguyệt sớm được rèn luyện để trở thành đế vương nên không có nhiều thời gian rãnh rỗi chơi bời như muội muội. Nhất là từ khi Bình An hồi phục thì số lần nó được gặp tiểu muội ít hẳn đi.

Hiên Viên Nguyệt ôn nhu xoa đầu bé, Từ Hy đã cao lên nhiều rồi.

- Muội muốn học kiếm pháp nhưng mẫu hậu chẳng chịu xin phụ hoàng cho muội gì cả.

- Chẳng phải muội còn mấy lớp cùng với các tiểu thư phải học sao?

- Người ta không thích, thêu thùa với may vá chán lắm, muội muốn học cưỡi ngựa, bắn tên thật giỏi như hoàng huynh cơ.


trướctiếp