Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 30: Nam sủng.


trướctiếp

Hiên Viên Nhật nghe mật báo biết được kể từ khi sinh Từ Hy, Bình An đã có nhiều lần sai Thuý Lan đi mua thảo dược. Các ảnh vệ đã có lần nhắc tới song y lại chủ quan cho đó là bình thường không ngờ cư nhiên là thuốc tránh thai. Nhiều tháng qua y giống như một thằng ngốc vắt bao tâm bồi bổ cho người, có lúc lại còn cho rằng vấn đề nằm ở bản thân mình, triệu tập biết bao thái y đến khám. Hóa ra tất cả đều là phí công. Hiên Viên Nhật ném tấu chương xuống, hướng Vĩnh Hoà cung đi thẳng.

Hiên Viên Nhật lực đạo không nhỏ mở cửa phòng ra. Trong phòng Bình An sắc mặt trống rỗng, mấy dấu vết trên người bị y phục che chắn không nhìn thấy được, còn hai gò má đã tạm thời tiêu sưng. Cậu ngoảnh thấy y, thân thể đang thả lỏng bỗng dưng cứng đờ.

Hiên Viên Nhật đến trước mặt Bình An, mặt không đổi sắc nói.

- Ngươi đã không muốn hảo hảo làm quý nhân của trẫm, không muốn sinh con cho trẫm. Vậy được, trẫm cho ngươi toại nguyện.

Bình An sửng sốt nhìn Hiên Viên Nhật, này là muốn thả cậu đi sao? Nén đi kích động, Bình An cố gắng hỏi lại.

- Đây là ý tứ gì?

Hiên Viên Nhật không trả lời, một lúc sau mới mở miệng nói ra hai chữ.

- Nam sung!

Rồi như thể giải đáp thắc mắc của Bình An, y lạnh lùng tiếp lời.

- Chẳng phải ngươi nói chỉ cần giữ lại tính mạng cho công chúa thì ngươi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho trẫm hay sao? Bất quá, trẫm đã niệm tình ngươi đã sinh ra đại hoàng tử mà cho ngươi một cái danh phận. Thế nhưng ngươi lại dám coi thường nó, vậy thì làm trâu làm ngựa đúng nghĩa đi.

Bình An nhìn nét mặt bình tĩnh của Hiên Viên Nhật, xác định lại một lần nữa mình không có nghe nhầm, cả người ngốc lăng tại chỗ.

- Trẫm sẽ cho ngươi ở lại chỗ này nhưng nam sủng là ngươi không có quyền cự tuyệt trẫm.

Thấy Bình An không phản ứng, Hiên Viên Nhật hỏi lại.

- Thế nào? Không muốn?

"Nam sủng", Bình An thấp giọng thì thào, cân nhắc một chút chắc so với " nam kỹ " có lẽ còn cao hơn một bậc đi. Chẳng phải là thế sao? Một bên phải phục vụ cho nhiều người trong khi bên này chỉ cần hầu hạ một người mà thôi, nghĩ đến đó cậu lại nhìn y si ngốc cười.

- Nếu ta không nguyện ý, hoàng thượng ngài có thả ta không?

- Trong mơ cũng đừng nghĩ.

- Vậy ngài còn hỏi ý kiến ta làm gì?

Sắc mặt y muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.

- Hảo! Nếu ngươi đã đồng ý thì trẫm sẽ dạy ngươi nam sủng là phải làm như thế nào?

- Cởi hết quần áo ra!

Tươi cười trở nên cứng đờ, ngón tay run run cầm chặt lấy vạt áo, Bình An trăm triệu lần không ngờ Hiên Viên Nhật phải làm đến mức này. Cứ nghĩ giống như bao lần, y sẽ xông vào mà dày vò cắn xé thế nhưng hiện tại y đang muốn cậu tự nguyện phô ra bộ dáng loã lồ của mình. Dù trong quá khứ đã bị làm không ít bất quá đều có thể lấy lý do không cam lòng, lúc này y bắt cậu thoát hết quần áo khác áo nào cởi bỏ xuống chút tự tôn cuối cùng của nam nhân.

" Hiên Viên Nhật, chúng ta nhất định phải cứ biến thành bộ dạng này sao? "

Hình ảnh Hiên ca ca nhạt nhoà trước mặt Bình An thay vào đó là một biểu tình hung ác, coi thường.

- Ngươi là đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của trẫm sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên trong Thượng Hương lâu đã dạy cách hầu hạ nam nhân là như thế nào?

Một tầm mắt nóng rực nhìn vào người, Bình An cố gắng kìm nén không để lệ ngân trong mắt chảy xuống, tự tay cởi y phục chính mình, từng lớp từng lớp rơi xuống đất cho đến khi không còn một mảnh vải nào nữa.

- Nằm lên đó, tách ra hai chân.


trướctiếp