Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Chương 21


trướctiếp

Edit: ji

[Mà sự thật, lai lịch của An Cửu căn bản là điều bí mật…]

—–o0o—–

Thời tiết dần trở nên nóng hơn, Bùi Thược thường xuyên trở về biệt thự trên núi, nơi đây mọi thứ đều mát mẻ, có thể cuốn đi sự nóng bức cùng phiền muộn, càng quan trọng hơn nơi đó có người chờ hắn trở về.

Xe đi lên con đường bao quanh núi, Bùi Thược dựa vào ghế nhắm mắt, cấp dưới vẫn luôn phụ trách điều tra Omega ZX gọi tới.

Sau khi loại thuốc mới trong viện nghiên cứu có hiệu quả kỳ diệu, Bùi Thược không còn muốn tìm Omega ZX nữa. So với việc thèm muốn tin  tức tố chữa khỏi bệnh, hiện tại hắn muốn tìm hiểu lý do tại sao Omega ZX muốn tấn công hắn ngay từ lần đầu tiên gặp, cùng với người đứng sau Omega ZX hắn cũng muốn tính nợ một lượt.

“Bùi tổng, chúng tôi phát hiện ra tám năm trước ở khu 9 Liên Á đã bí mật tiến hành các thí nghiệm chỉnh sửa gen để nâng cao hiệu quả chiến đấu của Alpha, nhưng nó buộc phải chấm dứt sau khi gây ra bệnh nghiêm trọng cho một số người làm thí nghiệm.” Bên kia điện thoại, cấp dưới nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã tìm thấy một người tham gia nghiên cứu năm đó, từ trong miệng anh ta biết được, năm đó có hai loại gen sinh vật là cá và mèo được dung hợp, nhưng trước khi lệnh chấm dứt thí nghiệm được ban hành, hai gen này vẫn chưa kịp tiến hành thí nghiệm dung hợp trên người. “

Bùi Thược từ từ mở mắt, con ngươi sâu như giếng cổ: “Người phụ trách dự án năm đó là ai?”

“Là con trai trưởng của Nghiêm gia, Nghiêm Mặc Thanh.”

Bùi Thược ánh mắt lạnh lùng, hơi híp lại: “Nghiêm Mặc Thanh tình huống hiện  tại thế nào?”

“Hầu hết thời gian đều hôn mê, rất ít thời gian tỉnh lại, theo lời bác sĩ của hắn ta, người này nhiều nhất chỉ còn hai tháng.”

“Tiếp tục điều tra và để mắt đến bên đó, hắn ta tỉnh lại thì cho tôi biết.”

“Vâng.”

Cất điện thoại đi, Bùi Thược sắc mặt u ám như màn đêm ngoài cửa sổ, nếu Nghiêm gia vẫn còn động tâm tư trên người hắn, lần này hắn nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình. (*)

(*) thủ hạ lưu tình: Nghĩa là khoan hồng độ lượng, vì tình nghĩa mà bỏ qua. Đây là một câu cầu xin hãy nương tay khi họ muốn ra tay tiêu diệt người thân của mình vì người thân của họ đã gây ra lỗi lầm.

Khi xe vừa tới cổng biệt thự, một bóng người đột nhiên nhảy lên cửa kính xe, vỗ vào cửa kính và hét lớn: “Bùi tổng, là tôi, Bùi tổng…”

Bùi Thược nhìn rõ mặt người tới là Tôn Diên Hải, hắn kéo cửa kính xe xuống, yêu cầu người bảo vệ đang định túm cổ gã dừng tay.

Bùi Thược ra lệnh cho tài xế lái xe vào trước, hắn không có kiên nhẫn với một thương nhân tham lam như Tôn Diên Hải, nhưng dù sao gã cũng là cha ruột của Omega, vì là Omega của hắn, hắn vẫn có thể kiên nhẫn một chút.

Người bảo vệ giải thích với Bùi Thược: “Người này tự xưng là cha của An tiên sinh, nhưng An tiên sinh không muốn gặp ông ta. Ông ấy đã đợi ở đây từ chiều đến giờ, như thế nào cũng không chịu đi.”

Tôn Diên Hải vội vàng nói: “Tôi dù sao cũng là cha ruột của Tiểu Cửu. Tiểu Cửu hiện tại thế nào giận tôi không chịu gặp, huyết mạch này cũng không thể chia cắt được.”

Tôn Diên Hải mặc một bộ vest được giặt tẩy đến mức nhăn nhúm, hiện tại gã rất suy sụp, sau khi công ty phá sản, gã bị đòi nợ, vợ gã ném xuống đơn ly hôn sau đó đưa con về nhà bố mẹ đẻ. Gã biết hiện tại An Cửu là người Bùi Thược rất thích, cho nên coi An Cửu chính là hy vọng duy nhất của gã cho việc gã có thể Đông Sơn tái khởi.


trướctiếp