Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Chương 20


trướctiếp

[Hai người thật xứng đôi…]

—–o0o—–

Sau bữa trưa, một số người đến phòng triển lãm ảnh do một người bạn Alpha mà họ biết mở.

Ngay khi bước vào đại sảnh, một thanh niên Alpha mặc áo khoác denim (*), đeo khuyên tai màu đen tiến đến chào hỏi, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt đào hoa lưu luyến: “Vì các mỹ nhân đã dọn dẹp sạch sẽ, mời mọi người.”

tai-nguyen-hang-dau-la-mot-con-meo-20-0(*) Áo khoác Denim

Đứng ở bên cạnh An Cửu, Bạch Tiểu Thuần nghiêng đầu, thấp giọng nhắc nhở An Cửu: “Dị Chủng là một tay chơi, rất thích tán tỉnh Omega. Đừng thân cận với hắn quá.”

An Cửu: “…”

Người đàn ông Alpha tên Dị Chủng ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người An Cửu, hai mắt sáng lên: “Duyệt Duyệt, đây là người bạn mới mà em nhắc đến trong tin nhắn phải không.”

Dị Chủng đi tới chỗ An Cửu, híp mắt cười, đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên Dị Chủng, Dị trong dễ dàng, Chủng trong cứu vớt.”

Pheromone rượu Rum phiêu tán trong không khí, thể hiện chút ái muội mơ hồ, An Cửu vươn tay cùng gã bắt lấy, đến khi cậu muốn buông ra, đối phương vẫn giữ chặt tay cậu, nhẹ nhàng cười nói: “An tiên sinh chơi qua bắn súng chưa? Tôi dạy cậu được không?”

Duyệt Tân nhìn Alpha trước đó vẫn còn cuồng nhiệt theo đuổi y, giờ phút này lại xum xoe lấy lòng một Omega khiếm khuyết, lồng ngực dường như nghẹn lại, đột nhiên y nhớ lại quá khứ đen tối khi bị Bùi Thược từ chối. Y luôn chán ghét những kẻ khiếm khuyết về gen, nhưng giờ y lại vô tình bị đem ra so sánh, sự sỉ nhục này đặc biệt kích thích lòng tự trọng của y.

Duyệt Tân quay đầu đi vào phòng WC, Tư Hi nhìn tâm tình của y không tốt nên do dự vài giây rồi đi theo.

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

“Tôi không hiểu, tại sao cậu lại phải một hai đem cái thứ phẩm kéo vào vòng của chúng ta.” Duyệt Tân không khỏi oán hận Tư Hi: “Hắn và chúng ta hoàn toàn không ở trong cùng một thế giới. Hãy nhìn xem hắn nói gì lúc ở trong nhà hàng. Chỉ có nhìn chằm chằm vào một con cá cái và ăn không ngừng”.

“Làm bạn với An Cửu cũng coi như là vì người nhà mượn sức anh Bùi.” Tư Hi nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa tôi và anh Bùi quen biết nhiều năm, làm bạn với người mà anh ấy thích là điều đương nhiên”.

Duyệt Tân không phản bác, Bùi Thược thực sự là người mới chỉ trong mấy năm mà tài sản và quyền lực lên nhanh nhất Liên Á. Một số gia tộc lớn ở Liên Á đều cố gắng mượn sức lực của hắn. Cho dù những người đó có coi thường giới tính của hắn, nhưng cũng không thể không thừa nhận địa vị của hắn, cùng với người bên cạnh hắn kéo gần quan hệ, thật đúng là trăm lợi không có hại.

“Nhưng người mà Bùi Thược thực sự thích là cậu …” Duyệt Tân đột nhiên nói.

Tư Hi vẻ mặt không quá tự nhiên: “Đừng có nói bậy.”

“Chúng ta cùng nhau lớn lên, chuyện của cậu đương nhiên tôi có thể nhìn ra, món quà đắt giá nhất mà cậu nhận được trong ngày sinh nhật mỗi năm đều là Bùi Thược tặng, tôi đã từng thầm ghen tị với cậu, sau đó cậu phân hóa thành Omega CX, tôi vĩnh viễn biết mình không thể so sánh với cậu, lúc đó mọi hi vọng mới hoàn toàn tiêu tan”.

Giống như Tư Hi, người được sinh ra trong gia tộc nổi tiếng, là người tốt bụng và quyền quý, từ dáng người đến ngoại hình, từ huyết thống đến cấp bậc đều là Omega xuất sắc. Không một ai nhìn thấy mà không động tâm, đương nhiên đối với một Beta là không thể mơ tưởng. Nếu không phải Tư Hi đã đính hôn cùng với một Alpha, Duyệt Tân cảm thấy Bùi Thược sẽ không tìm tới một người như An Cửu.

“Cậu không phát hiện ra sao?” Duyệt Tân tiếp tục nói: “An Cửu đó có một nốt ruồi lệ chí ở đuôi mắt gần giống với nốt ruồi của cậu. Cậu nghĩ có phải Bùi Thược vì điều này mới đem hắn thành thế thân của cậu không?”

“Chuyện này cũng không có vấn đề gì.”

Tư Hi rũ mắt xuống, im lặng một lúc lâu mới lẩm bẩm một mình: “Nếu như anh Bùi không phải là Beta thì tốt rồi …”

Tư gia và Nghiêm gia là bạn bè, từ khi còn nhỏ Tư Hi đã biết Bùi Thược sống ở Nghiêm gia. Bùi Thược tính tình lạnh lùng, chỉ duy nhất với Tư Hi là dịu dàng, luôn tỏ ra khiêm tốn và ôn hòa. Tuy nhiên từ khi quen biết Tư Hi, Bùi Thược chưa bao giờ bày tỏ tình cảm của mình với Tư Hi, cái gọi là thích là điều mà Tư Hi cảm nhận được qua một số chi tiết. Y đã từng cân nhắc và so sánh những người theo đuổi mình. Ngoại trừ bọn họ có giới tính nổi trội của Alpha, còn lại có rất nhiều thứ khác mà y không hài lòng, nhưng Bùi Thược, ngoại trừ giới tính, tất cả đều khiến y hài lòng.

Nhưng những sai sót có thể được sửa chữa và chịu đựng một cách miễn cưỡng, nhưng gả cho một Beta khiến y không thể chấp nhận được.

Một Omega cấp cao xuất thân từ gia tộc quyền quý, nếu kết hôn với Beta, có lẽ sẽ trở thành trò cười của giới thượng lưu, huyết thống so với địa vị càng quan trọng hơn. Dù có nghĩ muốn mượn sức một Beta, bọn họ vẫn không thể chấp nhận con cháu của mình bị vấy bẩn bởi gen tầm thường của Beta, đó chính là khởi đầu cho sự suy tàn của gia tộc.

Vì vậy y và Bùi Thược chỉ có thể là bạn. Giờ y thật lòng mong Bùi Thược có thể hạnh phúc và trọn đời ở bên người thật lòng yêu thương mình. Y cũng chưa bao giờ hối hận vì bỏ lỡ Bùi Thược, nếu phải lần nữa lựa chọn, ánh mắt của y vẫn như cũ chỉ hướng về Alpha, y sẽ không ghét bỏ hay đố kị một Omega khiếm khuyết.

——————

An Cửu không tham gia vào trò chơi bắn súng nhàm chán này, cậu ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ cạnh sân vận động, đắm mình trong ánh nắng chiếu từ cửa sổ sát đất vào, uống trà sữa nóng do nhân viên mang đến.

Dị Chủng ngồi ở bên cạnh An Cửu, một tay đặt ở ghế sô pha phía sau An Cửu, cơ thể trong lúc nói chuyện dần dần đến gần An Cửu.

Càng nhìn An Cửu, trái tim gã càng rung động, giống như một thứ vô cùng hấp dẫn, xinh đẹp, thuần khiết, vô hại nhưng đôi khi có thời điểm lại rất lạnh lùng, sắc bén. Omega khiếm khuyết gã gặp qua không ít nhưng đây là lần đầu tiên lại đặc biệt như vậy.

“Em có biết không?” Chủ đề của Dị Chủng đột nhiên thay đổi, gã nói với âm lượng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “Chỗ đó của Alpha so với Beta dài hơn một chút.”


trướctiếp