Cao Duy Xâm Lấn

Chương 9


trướctiếp

Edit: jena

Trong tay Tư Thần cầm giấy và bút, cậu đang ghi chép thông tin của thực vật ven đường.

Mắt nhân tạo dùng rất tốt, không những nhìn thấy rõ vào ban đêm, nó còn có thể phát hiện ra dao động năng lượng ở xung quanh.

Vì vậy Tư Thần phát hiện ra có rất nhiều cây cối. Vấn đề duy nhất là không có internet nên cậu không thể tra cứu những loài cây này là cây gì.

Nhưng cậu biết rõ chúng đến từ ngoại giới, có thể bán được tiền, đặc biệt giá cả rất cao.

Vì vậy có rất nhiều người không màng nguy hiểm, chờ không gian gấp khúc kết thúc thì tình nguyện đi đến đây tìm hiểu.

Tư Thần biết trong tập đoàn Xà Trượng có một bộ phận chuyên môn chuyên đi thu thập nguyên vật liệu dùng để chế thuốc.

Trường Sinh Uyên đối với thực vật không quá hứng thú, đáp án luôn là "có thể ăn" hoặc "không thể ăn". Không thể ăn là vì có chứa độc, hoặc có khả năng là do đánh không lại.

Đi thẳng một đường, Tư Thần thu hoạch được một giỏ rau xanh mơn mởn đầy ắp, nhìn thoáng qua còn tưởng cậu đang đi dạo trong siêu thị.

Trường Sinh Uyên không chỉ biết phân biệt được đồ ăn được hay không ăn được mà còn giống như một máy radar tự động phát hiện được sinh vật nguy hiểm phụ cận.

Cảm giác được sinh mệnh bị uy hiếp, Tư Thần sẽ chủ động đi vòng ra xa, cậu không muốn trở thành thức ăn ngon cho sinh vật cao duy rồi hóa thành vong hồn vất vưởng ở đây.

Vì nhiệt độ không khí ngày càng lạnh, hai tiếng sau, cậu phải dừng lại.

Hàm lượng nước quá thấp, nhiệt độ xuống thấp nhưng không có tuyết rơi, chỉ có gió lạnh như đao cắt mang theo cát bụi mịt mù bay đến trước mặt cậu.

Tư Thần dừng lại ở một phế tích.

Lúc trước, ở đây là một khu dân cư nhỏ, phân nửa khu vực đã bị vùi trong đất đá, chỉ còn lại một chút sân lộ ra bên ngoài, cũng may một mái hiên rách nát cũng đã đủ giúp cậu chống đỡ gió cát.

Không có ai gác đêm, dù cho không bị vây khốn, cậu vẫn không muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cậu là một người có ý chí kiên cường, luôn tàn nhẫn với bản thân như vậy. Lúc trước vì thi đại học, Tư Thần có thể sắp xếp kế hoạch chi tiết đến từng giây từng phút, giống hệt như một cái máy, không qua loa, cẩu thả mà chấp hành suốt ba năm. Cậu hoàn toàn có thể cưỡng lại cơn buồn ngủ.

Nhưng không phải vì nghỉ ngơi không đủ nên mới buồn ngủ, cơn buồn ngủ này là di chứng sau khi tiến hóa.

Thông thường, sau khi tiến hóa giả kết thúc cải tạo sẽ được quan sát khá lâu để tránh xuất hiện phản ứng dị thường. Chỉ riêng một mình Tư Thần là ngủ, ăn, một mình lên đường.

Việc thích ngủ này cũng là một hiện tượng dị thường được báo trước, nhiêu đó đã đủ khiến các tân tiến hóa giả bật còi báo động rồi.

Trong thời buổi này, tiến hóa giả tự do rất ít.

Tri thức nhận biết như nhau, nhưng tài nguyên tiến hóa đều bị tầng trên lũng đoạn.

Vì vậy Tư Thần cũng không rõ lí do vì sao mình lại buồn ngủ.

Cậu lấy một tấm chăn bông nhặt được ven đường bọc kín mình, cuộn tròn ở trong góc tường, dùng lực bóp đùi để chống đỡ tỉnh táo.

Nhưng ý chí có sắt thép đến mấy cũng có giới hạn.

Tay Tư Thần bóp, đầu tựa vào tường, hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Cậu hơi hé miệng, vẻ tiều tụy trên mặt dần dần thay thế bằng một sự bình thản, thoạt nhìn như ngủ rất sâu. Chỉ có con mắt bên trong lại không ngừng chuyển động lên xuống, như thế có thứ gì đó đang ngọ nguậy liên tục.

Con mắt nhân tạo bên trái bị một cái xúc tu nhỏ đen sì đẩy ra.

Trường Sinh Uyên dùng cái bụng núc ních cuộn con mắt lại, chui ra khỏi hốc mắt của Tư Thần.

So với lúc mới gặp nhau, bây giờ Trường Sinh Uyên đã lớn hơn một vòng, hơn nữa lông máu* cũng đã rụng rồi.

*胎毛: lông của động vật mới sinh

Nó lại mọc ra thêm một cái miệng, trong miệng có một hàm răng sữa nhòn nhọn, hình dáng giống với răng nanh mới mọc của Tư Thần.

Ấu tể Trường Sinh Uyên có thân thể tàn tật sẽ bị cơ thể mẹ vứt bỏ.

Lúc trước vì chướng ngại trí lực nên nó bị chính mẹ mình vứt bỏ. Bình thường thì Trường Sinh Uyên non sẽ mọc đầu não dưới bụng, còn nó lại không có.

Dù được xem là một Trường Sinh Uyên bị thiểu năng trí tuệ, nó cũng có thể mơ hồ nhận ra rằng Tư Thần không phải mẹ của mình.

Thứ nhất, mẹ sẽ không cho nó vào lại thân thể.

Thứ hai, mẹ không thích ăn rau.

Và tất nhiên, quan trọng nhất chính là mẹ sẽ không bao giờ trả lời nó.

Trường Sinh Uyên không có tình cảm, là một sinh vật lạnh lùng, là chủ nhân tuyệt đối của chiều không gian thứ 8. Thứ chúng nó theo đuổi là lợi ích và sức mạnh cường đại, vì vậy trong quá trình tiến hóa đã sớm vứt bỏ đi tình cảm dư thừa, ngay cả những cá thể tự sinh sản cũng có h4m muốn tăng cường sức mạnh của bản thân.

Vì bị thiểu năng nên Trường Sinh Uyên này có tinh thần không hoạt động giống với đồng loại.

Nó đã sinh ra cảm giác "không muốn xa rời" với Tư Thần.

Mẹ mới quá yếu, thân thể cũng không khỏe. Nhưng mẹ lại không vứt bỏ nó.

Nó cũng sẽ không rời xa mẹ đâu!

Vì vậy, Trường Sinh Uyên lúc lắc người, làm rớt đi những cặn bã còn sót lại rồi mấp máy chui trở về, còn ngoan ngoãn sắp xếp lại con mắt nhân tạo cho mẹ mình.

Nó còn biết là con ngươi (máy rà quét) phải được đặt phía trước, thật đúng là một bé ngoan.

Sau khi Tư Thần nhắm mắt, Trường Sinh Uyên cũng không thể nhìn thấy được gì, vì vậy nó mới muốn chui ra ngoài xem thử.

Nó vào lại trong thân thể của Tư Thần, chìm vào giấc ngủ đông.

...

...

Tư Thần bị cảm giác nguy hiểm cận kề làm cho tỉnh giấc.

Thân thể của cậu căng cứng, thất tha thất thểu đứng dậy. Cậu cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Xung quanh là một màn đêm đen đặc, Tư Thần không thể nhìn thấy được gì, chỉ có nỗi sợ hãi mơ hồ vây lấy cậu.

Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập, còn ngửi được một mùi tanh hôi.

Theo bản năng, Tư Thần bắt đầu chạy đi.

Cậu vừa mới chạy, bên tai cậu lại vang lên một tiếng nổ nặng nề.

Mặt đất bắt đầu chấn động.

Nữ vương ngửi thấy được hơi thở của Tư Thần, tiến tới gần như cơn sóng thần, ồ ạt kéo đến.

Nữ vương đuổi theo cậu, đột nhiên chui lên từ dưới đất.

Con trùng này so với lần đầu thấy đã nhỏ hơn một vòng, nhưng cách biệt thể trạng giữa nó và con người vẫn rất lớn.

Nước miếng của Trường Sinh Uyên chảy đầy đất: "Mẹ ơi, thật nhiều thịt."

Tư Thần cảm thấy rằng có khả năng Nữ vương kia cũng cảm nhận giống nó.

Có lẽ biết chuyện đó không thể làm được nên Trường Sinh Uyên ngoan ngoãn không kêu gào đòi ăn.

Hai thân thể của Nữ vương xếp thành một trước một sau, quyết tâm không cho Tư Thần chạy thoát.

Chúng nó banh miệng ra, rít gào khuếch tán sóng âm. Những kiến trúc còn sót lại xung quanh dần dần vỡ vụn, Tư Thần đứng ở trung tâm sóng âm, tai của cậu bỗng mất đi thính giác.

Cậu bị vây ở bên trong, nhìn con sao biển đang tới gần, gắt gao c4n chặt khớp hàm.


trướctiếp